Cân Cả Thiên Hạ

Chương 952 : Vũ y giả ngây thơ

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Trước cửa ra vào của trang viên.



Sau khi gầm lên một tiếng uy mảnh, thấy một lúc lâu vẫn không có người nào dám đi ra thì trong lòng Vương Phong đắc ý cười cười. Hắn còn đang tưởng rằng kẻ ở bên trong trang viên này đã bị uy thế của hắn dọa cho bể mật, bây giờ chắc còn đang sợ hãi không biết nên làm sao làm sao cho phải.



Lúc này đây ở bên cạnh Vương Phong, một thanh niên cao gầy có khuôn mặt gian xảo quay qua nhìn hắn cười cười,nịnh hót nói:



" Theo tiểu đệ thấy thì người kia đã bị uy thế của Phong sư huynh dọa sợ rồi, bây giờ chắc đang tìm cách để bỏ trốn nhưng mà kẻ kia làm sao có thể biết rằng Phong sư huynh đã giăng thiên la địa võng khắp nơi."



Đám thanh niên nam nữ bên cạnh lúc này cũng nhân cơ hội a dua nói:



" Đúng vậy, kẻ kia hẳn đã bị Phong sư huynh dọa sợ, bây giờ cũng giống con chuột chui rúc vào một xó nào đó rồi. "



" Theo ta thấy thì có khi kẻ kia đã bị dọa cho sợ mà ngất đi. Ha ha ha."



" Đúng vậy, đúng vậy. Ha ha. Bị dọa cho đái ra quần sao đó thì bất tỉnh. Ha ha."



Nghe được những người bên cạnh thì nhau a dua nịnh thì Vương Phong trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, nói thực hắn cũng chẳng quan tâm đến việc một người huynh đệ không phải ruột thịt của hắn chết đi, chết thì cũng chết rồi, chẳng qua là bộ mặt của gia tộc nên hắn mới đi tới nơi đây. Nhưng mặt ngoài hắn vẫn phải làm bộ làm tịch một chút để lừa gạt thế nhân.



Đang lúc những người này thi nhau tâng bốc Vương Phong thì từ một cái lầu các gần đó đi ra một thiếu nữ, thiếu nữ này vừa xuất hiện thì ngay lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người, gần như ngay lập tức tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người thiếu nữ kia.



Có nhiều người khi vừa nhìn thấy thiếu nữ kia thì đã giống như thất hồn lạc phách hai mắt si mê nhìn chằm chằm phía trước, trong miệng bọn họ liên tục nói:
Vốn thấy tự dưng có một nữ tử xuất hiện lại còn tự nhận là hung thủ thì Vương Phong có đôi chút đề phòng đối phương nhưng nghe được lời của ông lão phía sau thì hắn liền vững tâm, với trong lời nói của hắn cũng đã để lộ ra thân phận của bản thân, hắn cũng không tin nữ nhân này có thể làm gì hắn.



Hắn lúc này bỗng nhiên ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói ra:



" Có điều dù tộc đệ của ta có phạm phải tội gì thì cũng là do Vương Gia chúng ta tự xử lý, không đến phiên một người ngoài như cô nương xen vào. Mặc dù ta không biết cô nương lai lịch ra sao nhưng việc này cô nương cũng phải cho tại hạ một cái công đạo. Bằng không việc này sẽ không đơn giản mà có thể cho qua."



Công phu trở mặt của tên này có thể nói là đạt đến mức thượng thừa, vừa mới trước kia ân cần bao nhiêu thì lúc này lại đê tiện bấy nhiêu.



Vũ Y nghe được những lời này cũng chỉ là cười nhạt, nàng khoanh tay trước ngực bộ dạng xem trò vui nói:



" Ngươi muốn cái gì công đạo. Người cũng đã chết, thi thể cũng đã được các ngươi mang về, nếu gia tộc các ngươi nghèo quá không có tiền mua quan tài thì ta cho thể bố thí cho một ít tiên thạch về mà mua, đó cầm lấy. Còn thừa cũng không cần trả lại."



Vừa nói Vũ Y vừa lấy ra một nắm tiên thạch ném về phía trước, hành động của nàng tùy tiện như là việc ném một cái bánh bao cho một con chó vậy.



Nhìn thấy một màn như vậy thì sắc mặt người ở đây ai nấy đều thay đổi, kể cả tên Vương Phong lúc này cũng bị hành động của Vũ Y chọc giận, sắc mặt của hắn nháy mắt thì liền sa sầm lại, hắn lúc này trầm giọng quát.



" Bắt nữ nhân này lại, cắt đứt gân mạch của nàng ta rồi mang đi."



Tên này không nói thì thôi vừa nói ra chính là những lời tàn độc vô cùng, mấy tên cận vệ đang đứng ở phía sau nghe vậy thì ngay lập tức lao về phía trước món bắt lấy Vũ Y.