Cân Cả Thiên Hạ

Chương 961 : Nhầm lẫn

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


- --o0o---



" Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì! "



Xuân Đức mới vừa rảnh tay, đang muốn ngồi nghỉ ngơi một chút thì liên tục hắt xì mấy cái liền, hắn lấy ngón tay dụi dụi cái mũi kì quái nói:



" Làm sao tự dưng lại nhảy mũi nhỉ, hắn là có người nào đang nói xấu sau lưng mình đây mà. "



Đúng lúc này ánh mắt của Xuân Đức sáng lên, hắn tự dưng nhớ một chiêu mà ngày trước Vô Địch dạy cho hắn. Hắn bỗng dưng cười hắc hắc, nụ cười của hắn mười phần tà ác. Hắn đoán người nói xấu mình hẳn là con bé Vũ Y chứ không còn người nào khác nên hắn muốn trêu con bé một chút.



Hắn lúc này lấy ra một bể nước lớn, bỏ một ít bùn đất vào bên trong, thêm một ít cát tinh, một ít rể linh mộc, thêm vào 1 giọt tinh huyết của hắn. Cuối cùng hắn bỏ vào thêm một đống xương cốt vào bên trong bể nước kia.



Tiếp sau đó hắn ngồi xuống vận dụng hồn niệm cường đại của bản thân bao trùm lấy cả bể nước, đồng thời tay hắn liên tục điểm vào tinh không trước mặt 108 lần, ngay khi lần 108 được điểm ra thì bên trong tinh không bỗng nhiên thoát ra một sợi khí màu lam nhạt, Xuân Đức nhanh chóng bắt lấy sợi khí màu lam nhạt.



Quan sát sợi khí màu lam nhạt hắn kì quái nói:



" Tiểu Y từ khi nào chuyển qua tu thủy hệ công pháp vậy nhỉ, đã vậy thủy linh lực còn rất nồng đậm nữa. Sau này con bé tấn thăng lên hậu kì phải nhờ con bé vào giúp luyện khí mới được. "



Tuy có đôi chút kì quái nhưng Xuân Đức không có quan tâm hắn lúc này thả sợi khí màu lam nhạt kia vào bên trong bể nước.



Ngay lập tức bể nước sôi lên ùng ục, cùng lúc đó vô số thiên địa tinh hoa từ khắp nơi trong không gian đổ đồn lại nơi đây bay vào bên trong bể nước nhỏ kia. Từ bên trong bể nước lúc này ánh sáng lam sắc bộc phát, phóng thẳng lên cao.



......



5 phút sau.



Nhìn thấy cột sáng lam sắc vẫn phóng thẳng lên trời cao thì Xuân Đức không khỏi cau mày nói:



" Tiểu Y đang ở rất gần ta vi sao lâu như vậy còn chưa bị tiếp dẫn tới đây. Vô lý."


" Là bị người dùng đại tiên thuật bắt đi. Kẻ này rất đang sợ, mặc dù gia gia đã làm đủ biện pháp cũng chỉ có thể kéo dài thời gian. Trước tiên chúng ta về Lâm Nhược Viên, còn về phần Tiểu Nguyệt gia gia sẽ nghĩ cách."



Những người khác nghe vậy thì đều hít vào một hơi thật sâu, bọn họ cũng là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một màn dụ dị như vậy, cách không mang người đi đã vậy lại còn không để lại một chút dấu vết gì, thần thông như vậy thì người thi triển phải có tu vi khủng bố bực nào.



- --o0o---



Quay về với Xuân Đức. Lúc này đây hắn có chút bối rối, hắn có chút không biết làm gì với cô gái mà hắn vừa tiếp dẫn đến đây nữa. Việc đầu tiên hắn nghĩ đến là đánh ngất cô nàng này sau đó ném ra ngoài đường, ai muốn nhặt về nuôi thì nhặt.



Nhưng rất nhanh hắn liền thay đổi quyết định, ánh mắt hắn liền sáng lên. Hắn lúc này đang thiếu một phụ việc, cô gái này tuy chẳng biết là ai nhưng nếu dùng để sai vặt cũng được.



Đã có quyết định Xuân Đức lúc này liền thay đổi sắc mặt, sắc mặt hắn lạnh lùng. Hai mắt hắn sắc lạnh cả người toát ra khí tức nguy hiểm, hắn nhìn cô gái lạnh giọng nói:



" Đứng dậy. "



Bộ dạng cũng giọng nói của hắn rất có sự uy hiếp, hắn nói ra một câu kia thì cô gái sắp mặt ngay lập tức trắng đi một phần, nàng ta lắp bắp nói:



" Ta... Ta.... Ta...."



Nhưng nhìn đến ánh mắt của Xuân Đức thì nàng không dám nói tiếp nữa, bao nhiêu thứ muốn nói đều bị nàng nuốt ngược vào trong. Sau đó nàng nhanh chóng làm theo lời đối phương.



Xuân Đức nhìn cô gái này nghe lời như vậy thì nhẹ gật đầu hỏi:



" Ngươi tên gì? "



Cô gái run run nói:



" Ta tên Lam Nguyệt, ta là.."



Nàng còn đang muốn nói gì thì thì đã bị Xuân Đức cắt ngang:



" Hỏi gì thì trả lời cái đó đừng có luyên thuyên dài dòng. Lam Nguyệt sao, cái tên chẳng đẹp tí nào. Nhìn thấy người một thân quần áo màu trắng ta thấy gọi người là Tuyết Kì đi, người thấy sao? Mà thôi sao chăng cái gì thì ta thích cái tên đó sau này người dùng cái tên đó, còn bây giờ ra kia giúp ta khảm linh mạch."



Xuân Đức cực kì bá đạo, hắn không cho cô gái kia nói lời nào, hắn hoàn toàn là áp đặt người ta. Trong lòng Lam Nguyệt thì cảm thấy có chút ủy khuất, nàng từ nhỏ đã được người người ngưỡng mộ, đi tới đâu cũng là chúng tỉnh phủng nguyệt chưa bao giờ bị người ta lớn tiếng nói thẳng vào mặt như vậy.



Nhưng nàng biết khi còn chưa thoát khỏi nơi này thì không thể không nghe lời đối phương. Mặc kệ đối phương nói cái gì nàng cũng đều gật đầu cả.