Cân Cả Thiên Hạ
Chương 969 : Tiến Về Lam Gia
Ngày đăng: 17:52 30/04/20
Những ngày tiếp theo cuộc sống của Xuân Đức vô cùng nhàn tản, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở một nơi. Hết tu luyện tuyệt kỹ rồi lại tranh thủ thời gian tập khống chế bổn nguyên chi lực. Nếu rãnh rỗi thì hắn cũng Vũ Y hoặc Bóng Ảnh chiến đấu với nhau.
Có điều chiến đấu tầm cỡ của bọn họ có sức phá hủy rất lớn, mặc dù đã đến nơi chuyên dành cho Tinh Vương Tiên Cảnh nhưng đôi bên không thể bộc phát quá nữa sức mạnh bản thân, chỉ khoảng 3-4 phần, cũng mới có 3-4 phần thì cái nơi kia đã dặt dẹo muốn sụp đổ nếu mà thêm một chút chắc sập luôn.
Hơn một tuần cuộc sống của hắn như vậy trôi qua, vì hắn, Vũ Y cùng Bóng Ảnh tại Thăng Tiên Tông thân phận khá nhạy cảm, mặc dù đã được hai vị lão tổ Lam Gia bảo đảm nhưng luôn có người theo dõi bọn họ 24/24.
Cái tư vị bị người nhìn chằm chằm không thú vị một chút nào, nhất mà mấy tên theo dõi toàn là đám nghiệp dư, đi theo dõi người khác mà còn chưa theo dõi đã bị người ta phát hiện. Xuân Đức ngày nào cũng nhìn thấy đám người trong lòng cảm thấy buồn phiền, hắn rất muốn đập chết hết đám ruồi bọ kia. Có điều nơi này là nhà người ta hắn cũng không thể quá phận được.
......
Thời gian qua đi 8 ngày thì một lần nữa hai vị Lam Gia lão tổ lại tìm đến hắn, cùng ngày hôm đó hắn cùng với hai vị lão tổ Lam Gia thêm một số người khác nữa ngồi lên chiến hạm rời khỏi Thăng Tiên Tông.
Vừa ra khỏi phạm vi của Thăng Tiên Tông thì những ánh mắt thân quen cũng biến mất. Trước lúc đi xa hắn còn nhìn thấy đám người hằng ngày luôn theo dõi hắn tên nào tên nấy sắc mặt đều vui mừng, sau đó nhanh chóng quay về bên trong tông môn.
Hai vị Lam Gia lão tổ đương nhiên cũng biết được điều này nên khi vừa ra ngoài Thăng Tiên Tông thì Thừa Phong lão giả đã cười xin lỗi:
" Những ngày này đã phải để Xuân Đức huynh đệ chịu ủy khuất rồi. Hai người chúng ta thực xin lỗi."
Xuân Đức nghe vậy thì sắc mặt vẫn bình thản, hắn ôn hòa nói:
" Không nên nói xin lỗi làm gì. Việc này cũng là bình thường, dù sao ta là người ngoài đến Thăng Tiên Tông đề phòng cũng là điều đương nhiên. Chỉ cần Lam Gia không vậy là được rồi. "
Hai người Lam Nhuận Phát cùng Lam Thừa Phong lúc này đều nở nụ cười, Lam Nhuận Phát vỗ vai Xuân Đức cười lên ha hả, thái độ thân thiết nói:
Nhưng nghe đến lời nói phía sau thì nàng liền tự hào nói:
" Đúng vậy á, muội ở trong gia tộc được rất nhiều người sùng bái cũng không ít người theo đuổi. Hì hì. Một thiếu nữ vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, lại còn dịu dàng như muội thì ai có thể lấy được muội là phúc phận ba đời."
Xuân Đức nghe vậy thì tiện tay nhéo má cô bé thêm vài cái sau đó cười nói:
" Muội còn quên chưa kể một ưu điểm nữa của muội đấy. Muội biết là gì không? "
Lam Linh hào hứng nói:
" Là gì vậy nói muội nghe đi."
Xuân Đức cười nói:
" Da mặt của muội cũng rất dày đấy. Ha ha."
Nói xong câu này thì hắn liền quay người rời đi, Lam Linh nghe hắn nói vậy thì ban đầu còn không hiểu da mặt dày là sao cả, mãi sau một lúc lâu thì nàng mới hiểu ra. Lúc này nàng phồng má lên biểu lộ tức giận, nàng đang định mắng Xuân Đức mấy câu nhưng lúc nhìn lại đâu còn nhìn thấy thân ảnh của Xuân Đức nữa.
Nhìn về phía căn phòng nơi Xuân Đức đang ở, Lam Linh dơ lên nắm đấm nhỏ, sau khi " hừ " nhẹ một tiếng rồi nàng cũng quay về phòng của bản thân.
Những người khác ở gần đó nhìn thấy một màn như vậy thì sắc mặt cả đám cổ quái vô cùng.