Cân Cả Thiên Hạ
Chương 985 : Nơi ma quái
Ngày đăng: 17:52 30/04/20
Đang lúc những người ở nơi đây hoảng loạn vô cùng thì bất ngờ mặt đất bỗng nhiên khép lại, những cánh tay hư thối chưa kịp rút về bên trong lòng đất lúc này bị cắn nát, một bộ phận nằm lại trên mặt đất. Giống như là mất đi sinh sơ những cánh tay hư thối kia lúc đầu còn giãy dụa muốn quay về bên trong lòng đất nhưng chỉ sau vài hô hấp thì bọn nó liền ngừng lại việc giãy dụa. Một chút thịt còn sót lại trên mấy cánh tay kia lúc này đều hóa thành máu đen rơi trên mặt đất, bốc lên mùi thối kinh khủng.
Mọi việc biến đổi quá nhanh khiến cho những người còn sống nơi đây không kịp phản ứng, nhất là mấy tên tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc đầu cả đám vẻ mặt đều trắng bệch nhưng sau mấy hô hấp nhận ra bản thân vừa nhặt về được một cái mạng thì cả đám đều cười lớn.
" Ha ha ha. Ta vẫn còn sống, ta chưa có chết."
" Ha ha ha.."
Có điều đám người bọn họ còn chưa cười được bao lâu thì cả đám đều phát ra tiếng kêu thê lương.
" Á á á. Đau quá..."
" Cái gì thế này, đau quá."
" Cứu ta.."
Lúc trước những bàn tay hư thối kia bắt được chân bọn họ nhưng chưa kịp lôi xuống lòng đất thì đã mặt đất bỗng nhiên khép lại, khiến cho những kẻ này nhặt về một cái mạng. Có điều không biết bàn tay hư thối kia mang theo bệnh độc gì vậy mà nhưng nơi nó đụng qua liền bị thối rữa.
Bắt đầu là từ chân sau đó nhanh chóng lan ra toàn thân, dù có chặt chân cũng vẫn bị lan ra như thường, từng miếng thịt lớn nhỏ trên cơ thể bắt đầu rụng xuống mặt đất, con mắt rồi ra sau đó cũng rơi ra ngoài, chưa được mấy hô hấp thì những kẻ kia liền biến thành một đống xương trắng hếu cùng với một vũng máu đen.
Nhìn thấy như vậy một màn những người còn sống đều phải hít một hơi thật sâu, hít một hơi không đủ có người liên tục hít vài hơi để cố gắng giữ bình tĩnh. Có điều người giữ được bình tĩnh không nhiều đại bộ phận lúc này đều đã hoảng loạn nhất là mấy tên tâm cảnh kém. Cả đám bắt đầu như điên như dại lao về bốn phía tìm kiếm lối ra.
Sau mấy hô hấp thì mấy người này liền đã ngồi dậy, cả đám đều dùng tay xoa xoa huyệt thái dương. Khi mở mắt ra thì những người này cũng đã nhìn thấy Xuân Đức cách đó không xa, thấy quần áo trên người hắn không phải là quần áo của người Phong Gia thì trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Lúc này đây một trong hai tên chưa bước vào Tinh Vương Tiên Cảnh nhìn Xuân Đức quát lạnh.
" Ngươi. Đi qua bên này."
Xuân Đức nghe vậy thì cũng không có biểu hiện gì cả, hắn ngay lập tức đi qua bên đó. Tên thiên kiêu Phong Gia thấy vậy thì khóe miệng nở một nụ cười lạnh. Hắn cảm thấy dù đối phương có là TInh Vương Tiên Cảnh nhưng đứng trước mặt mình thì cũng giống một con chó mà thôi.
Không những hắn cười lạnh mà những người khác đều nở một nụ cười lạnh, nhất là một nữ tử trong số đó, hình như thấy Xuân Đức đi hơi chậm nên nàng ta quát lên.
" Lề mề cái gì còn không nhanh qua đây."
Xuân Đức nghe vậy thì khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, hắn bước ra một bước đến trước mặt nữ tử kia sau đó trực tiếp đá ra một cước.
" Hự...Rắc rắc rắc..."
Xương cốt vỡ nát, thiếu nữ kia như quả bóng bay ra xa xa, vừa bay vừa phun máu tươi, sau khi đụng phải một gốc đại thụ thì mới dừng lại, lúc dừng lại thì đầu nàng ta cũng ngẹo qua một bên, hô hấp vẫn còn nhưng cách cái chết cũng không xa.
Mấy tên Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kì thấy vậy thì cả đám giận dữ đang định phát tác thì cả đám bỗng nhiên thấy ngực mình đau nhói, vừa nhìn xuống liền thấy của bản thân bị một bàn tay đen thui xuyên qua.