Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 109 : Anh còn chọc những ai

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Diệp Thu ra tay quá mức tàn nhẫn, hơn nữa nói xong liền làm, khi mọi người chưa kịp ngăn cản, hắn đã dứt khoát đập xuống một gậy.



Sau tiếng xương vỡ, là tiếng hét như khỉ bị đốt mông của Hàn Ấu Lăng, con người khi sợ hãi thì toàn thân sẽ mất tự chủ theo phản xạ sẽ lùi về sau, Hàn Ấu Lăng cũng vậy nhưng xương bánh chè chân phải bị đánh nát không thể chống đỡ thân thể hắn, đợi cho cơn đau kia đánh thẳng vào đại não, hắn rút cuộc hét thảm một tiếng sau đó hôn mê bất tỉnh.



Diệp Thu vỗ vỗ mặt Hàn Ấu Lăng, hô: "Uy, còn một chân chưa đập đâu, để như vậy xấu lắm?"



Trầm Mặc Nùng cũng không ngờ Diệp Thu điên cuồng như vậy, vậy mà đẩy ngã mình. Cự tuyệt ý tốt muốn đỡ nàng dậy của Bối Khắc Tùng, nàng đang muốn dựa vào sức mình đứng dậy, đã thấy Diệp Thu giơ cây gậy lên với Hàn Ấu Lăng.



Trầm Mặc Nùng lần này thực sự lo lắng, nếu hắn đánh tiếp, muốn Hàn gia không liều mạng với hắn là không thể? Hàn Ấu Lăng là đại biểu của một thế hệ Hàn gia, nếu hắn bị phế, không phải tát vào mặt Hàn gia một cái sao?



Dưới mông còn truyền lên một trận đau đớn, Trầm Mặc Nùng cũng không nghĩ được nhiều như vậy, lớn tiếng kêu lên liền chạy qua chỗ Diệp Thu.



Vẫn chậm, khi nàng chạy được nửa đường, Diệp Thu đã dứt khoát nện xuống một bổng kia.



Trong đầu Trầm Mặc Nùng ông lên một tiếng lập tức trống rỗng, người cũng cứng ngắc tại đường trường.



Có nữ nhân nhát gan nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, phát ra giọng hét chói tai, còn có người đảo mắt bỏ chạy sợ mình thành cá trong chậu.



Liên Phong Duệ trúng một cước của Diệp Thu, không chỉ có thân thể đau đớn, mà lòng kiêu ngạo cũng bị đả kích.



Quách Thành Chiếu chuẩn bị đỡ thân thể Liên Phong Duệ, lại nghe thấy âm thanh thanh thúy kia tay liền run lên, khiến Liên Phong Duệ đang được dựng dậy lại ngã xuống lần nữa, Liên Phong Duệ chống tay đỡ lấy thân thể, hổ khẩu vốn bị tả tơi, chống xuống như vậy, đau đến nỗi hít thở không thông.



Bối Khắc Tùng vừa rồi còn bị Trầm Mặc Nùng cự tuyệt ý tốt của mình mà thương tâm. Nhưng lập tức lại bị Diệp Thu làm cho trợn mắt há mồm.



"Ngươi... ngươi là ma quỷ.." Cô nàng lúc nãy đứng cạnh Hàn Ấu Lăng đồng dạng run rẩy chỉ vào Diệp Thu nói.



Diệp Thu quay sang mỉm cười với nàng, nữ nhân này rất được, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng khó có thể dấu được sự ngây thơ.




Nhìn thấy không ai trả lời mình, Tông Ngụ Ngôn có chút bất mãn, nhắm ngay chỗ Diệp Thu đang bị mang đi, hô: "Uy, ngươi muốn đi đâu?"



"Có thể đi đâu?" Diệp Thu cười khổ sờ sờ mũi, Đương nhiên phải đi cục cảnh sát."



Không được đi." Tống Ngụ Ngôn chạy tới chặn đường bọn họ nói.



"Đâu phải ta muốn đi." Diệp Thu nhún vai nói.



"Tiểu thư, đây là trọng phạm, chúng ta muốn dẫn hắn đến cục thẩm vấn. Mời cô tránh đường, không nên gây trở ngại chúng ta chấp hành công vụ." Hai cảnh sát kia nhận ra Tô Hàng tứ thiểu, lại không nhận ra tiểu ma nữ Tống gia, nói chuyện cũng không quá khách khí.



"Ta gây trở ngại cho các ngươi các gì? Hắn làm hỏng xe chúng ta, đánh người..... còn có ý đồ phi lễ chúng ta, ta thật vất vả mới tìm ra hắn, ngươi muốn dẫn hắn đi? Nói, ngươi có phải đồng lõa với hắn?" Tống Ngụ Ngôn trừng mắt nhìn hai tên cảnh sát mặc thường phục nói.



Toàn trường một mảnh tĩnh lặng!



Đám người nhận ra thân phận Tống Ngụ Ngôn nhất thời quái dị, kẻ kia sao quá cường hãn như vậy?



Thì ra trước chuyện đánh gãy chân Hàn Ấu Lăng hắn còn làm ra những chuyện kinh thiên động địa khác, chị em Tống gia cũng có kẻ dám bắt nạt sao? Hắn còn ghê gớm hơn, không chỉ đụng xe hai chị em nàng, đánh người, còn có ý đồ phi lễ........



A di đà phật, người anh em, sớm đầu thai đi. Năm nay đi sớm, sang năm sớm về.



Tống Ngụ Thư đi vào trong đám người, nói với hai cảnh sát: "Các anh không thể hắn dẫn đi. Hắn đánh chúng ta, hiện tại cảnh sát phân cục thành nam đang tới. Hắn phải giao cho chúng ta xử lý."



Thấy vết sẹo trên trán Tống Ngụ Thư, mọi người liền tin lời Tống Ngụ Ngôn.



Trầm Mặc Nùng khóc không ra nước mắt, nhìn Diệp Thu nói: "Anh còn chọc ai nữa? Nói hết một lần đi, Tôi còn chuẩn bị tốt tâm lý."