Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 127 : Ước vọng cuối cùng trước khi chết

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Tống Ngụ Thư từ lúc trở về thì rơi vào trạng thái hoảng hốt, tuy xử lý mọi việc đều rất giỏi, nhưng người phụ nữ này, sự việc đầu tiên trong đời này khiến cô lo lắng.



"Sao thế? Vẫn nghĩ đến dư âm vừa nãy à?" Tống Ngụ Ngôn tựa vào cửa phòng của cô trêu tức nói.



Tống Ngụ Thư vừa mới phát hiện ra lúc vào phòng quên không đóng cửa, đứa em gái lại vui vẻ như vậy càng làm cho cô ấy bực mình, bình thường vui thì không sao. Điều làm cô ấy bực là sự ác độc của cô em, không ngừng bới móc mình.



"Em rốt cuộc là muốn nói gì đây?" Tống Ngụ Thư mặt lạnh lùng nói.



"Em không muốn nói gì cả. Em muốn đến để được chị nói cho làm chuyện ấy có cảm giác gì".



"Tống Ngụ Ngôn, em đang khiêu khích sự nhẫn nại của chị rồi đấy em biết không?"



"Hừ, không biết người nhà biết chuyện tối nay sẽ nghĩ thế nào nhỉ". Tống Ngụ Ngôn cười lạnh lùng.



"Nói đi, em muốn thế nào đây?" Tống Ngụ Thư bình tĩnh lại, câu hỏi của đứa em, cô ấy vì lí do gì mà phản ứng kịch liệt như vậy cơ chứ?



Tống Ngụ Ngôn đứng thẳng, nói giọng lạnh như băng: "Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu hai ngươi đó đang phái một tốp người đi thẳng lên đường cao tốc Yến Tô truy sát Diệp Thu. Nếu chị muốn trả thù hắn, tối nay là cơ hội tốt nhất đấy".



Tống Ngụ Thư bật dậy, nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Giờ chưa phải là thời cơ tốt nhất để trả thù".



Tống Ngụ Ngôn bĩu môi nói: "Sao? Bị người ta cho lên trên một lần thì yêu rồi hả?"



"Tống Ngụ Ngôn, câm cái mồm của em lại. Cút ra ngoài cho chị". Tống Ngụ Thư cầm lấy tờ tạp chí ở đầu giường ném.



Tống Ngụ Ngôn thấy chị mình tức giận, cười lạnh nhạt bước ra ngoài.



Một người, một khẩu súng, quân lính tan rã.



Không ai còn có suy nghĩ đuổi theo bóng dáng mất tăm của Diệp Thu, giờ chỉ chú ý tới việc bảo vệ tính mạng của mình dưới khẩu súng bắn không trượt phát nào ở phía sau. Đối với chúng, lệnh của đại ca rất quan trọng, nhưng tính mạng của mình còn quan trọng hơn.



Có một chiếc xe không sợ chết, lái như điên đập vào chiếc xe của Tiểu Bạch, nhưng chưa chạy đến phía trước thì bị Tiểu Bạch bắn cho một đạn. Có nhiều chiếc xe bị Tiểu Bạch bắn cho mà lắc lư. Có nhiều tên bị thủ đoạn giết người không ghê tay của Tiểu Bạch làm cho dao động, có chiếc xe đỗ lì bên lề đường, sau đó người nhằm hướng cống rãnh bên đường cao tốc mà chạy trốn.



Ở đây phần lớn là bọn xã hội đen của Tô Hàng, chúng thu phí bảo vệ đánh nhau là không vấn đề, nhưng bị bắn oanh tạc ở phía sau thì không nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận. Chỉ là giết người mà thôi, sao giống với đánh nhau được?



Tiểu Bạch không quan tâm tới bọn bỏ xe chạy lấy người, mà chỉ nhằm bọn phía trước, tiếp tục đuổi chúng. Trước Diệp Thu vào Yến Kinh, hắn làm nhiệm vụ bảo vệ dọc đường.



Tính mạng của hắn chính là vì hắn mà tồn tại. Hắn chết rồi, tính mạng của bản thân cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Điều này, lúc năm tuổi hắn đã hiểu.



Tốc độ của chiếu Audi đen phía trước đột nhiên chậm lại, chiếc xe khác thì cứ liều mạng mà chạy về phía trước. Khẩu súng trong tay Tiểu Bạch nhắm chuẩn vào chiếc xe đó, hắn chỉ có sở thích là giết người, còn về đối phương chết thế nào thì không quan trọng.



Bằng!



Đây là sơ xuất đầu tiên của Tiểu Bạch, viên đạn bay qua thân xe.



Tiểu Bạch thấy hơi lạ, hắn lại giơ súng lên bắn. Lần này bắn liền ba phát, đạn nhằm hướng Audi bay đến.



"Đại ca, nhanh lên". Thanh niên tóc vàng không dám trổ tài xiếc xe đạp nữa, hắn đã nhìn thấy động tác của Tiểu Bạch qua gương chiếu hậu. Hét to một tiếng đẩy cửa xe lao ra ngoài. Trước đó, tên mặt sẹo đã mở cửa xe, chuẩn bị động tác bay ra khỏi xe.
Hai người này thấy mình thật may mắn. Đã trốn được ra ngoài.



Nhưng sau khi đi một đoạn đường, hai nàng không có gì ăn, con đường thì hẻo lánh, ngoài chiếc xe quân đội đi qua thì không có bất cứ xe nào cả. Buổi chiều hai người còn huấn luyện nữa, lại còn chưa ăn tối, thể lực sa xút nghiêm trọng.



Chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi thì nhìn thấy một chiếc xe quân đội đi từ trong quân doanh tiến đến. Bọn họ cho rằng những người này đến bắt họ quay lại, nếu như họ chạy về phía trước, chắc chắn sẽ bị tóm, hai người bàn bạc, nhanh chóng chạy về con đường bên núi.



Chiếc xe đó quả thật là chiếc xe được phái đi tìm Đường Quả và Lâm Bảo Nhi khi không thấy bọn họ, họ cho rằng hai cô bé chắc chắn chạy theo đường lớn, nên cho xe đi từ từ, nhằm hướng Yến Kinh đi và không chú ý đến hai bên đường.



Đường Quả và Lâm Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm khi tránh được không bị bắt, hai người nấp vào cái động lớn bị cỏ che kín.



Di động của Đường Quả bị rơi từ túi xuống vỡ đôi, Lâm Bảo Nhi lại không có thói quen cầm theo di động. Bởi vậy bọn họ hết cách liên lạc với thế giới bên ngoài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Một điều tồi tệ đó là, chân của Lâm Bảo Nhi lúc bị ngã còn bị hòn đã làm thương. Máu chảy be bét. Lâm Bảo Nhi không biết làm thế nào với cái chân của mình, Đường Quả tuy chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhưng cô ấy là chị của Bảo Nhi, lúc đó mới bình tĩnh lại, rút từ trong túi ra chiếc khăn tay băng bó vết thương lại, lấy mấy thân cây cỏ buộc cố định chiếc khăn lại.



Bọn họ lúc đầu mong có ai đó phát hiện ra họ, nên không ngừng hét, muốn dùng âm thanh gây được sự chú ý của người khác. Nhưng đợi đến khi hai người đã kiệt sức, vẫn không có ai đến cứu họ.



Mà lúc này, trời càng lúc càng tối, họ không có gì ăn, không có nước, sức lực dần cạn kiệt.



Hai người ôm lấy nhau, bị thương, bị đói, đêm tối, chờ đợi xa vời, chờ từng phút từng giây trôi qua.



Nhắm mắt lại được một lúc, Lâm Bảo Nhi lấy lại được chút sức lực nói: "Chị Đường Đường, chúng ta sẽ chết sao?"



"Ngốc nghếch, không đâu". Đường Quả cắn môi không để khóc ra thành tiếng, ôm chặt lấy Lâm Bảo Nhi. Chân của cô ấy tuy được băng bó đơn giản, nhưng vẫn chảy không ít máu, hơn nữa lại không có đồ ăn và nước uống bổ sung, cô ấy càng thêm yếu ớt.



"Chị Đường Đường, em không muốn chết đâu. Em còn rất nhiều việc còn chưa làm nữa". Tiếng của Lâm Bảo Nhi yếu dần.



"Ừ, Bảo Nhi sẽ không chết. Chúng ta sớm sẽ được ra ngoài, đến lúc đó Bảo Nhi muốn làm gì, chị cũng sẽ giúp, được không?"



"Được ạ, nhưng em cảm thấy em sắp chết rồi. Chị Đường Đường ơi, mắt em mỏi lắm, không mở ra được nữa".



"Nào, chúng ta không nói đến chuyện sống chết nữa nhé. Chúng ta phải giữ sức, đợi bố và mọi người đến cứu chúng ta". Đường Quả cầm lấy bàn tay mũm mĩm của Lâm Bảo Nhi, an ủi nói.



"Chị Đường Đường, chi có thể đáp ứng một yêu cầu này của em không?"



"Ừ".



"Chị nói cho em biết, hôn có cảm giác gì? Trên tivi nói nó rất đẹp, nhưng vẫn chưa có ai hôn em". Lâm Bảo Nhi vẫn nói, tuy rằng mắt không thể mở ra được, nói đứt quãng.



Đường Quả cúi đầu, hôn nhẹ vào môi của Lâm Bảo Nhi. Khuôn mặt đáng yêu của Lâm Bảo Nhi lộ ra một nụ cười, nói nhỏ: "Hóa ra hôn là như vậy".



"Chị Đường Quả, em vẫn còn có một yêu cầu".



"Bảo Nhi, em nghỉ một lát đi nhé?"



"Không. Đây là yêu cầu trước lúc em chết. Chị Đường Quả, chị nói cho em biết, Diệp Thu đã hôn chị chưa?"