Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 135 : Nhặt lấy lợi nhỏ

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Nếu có thể lựa chọn, Diệp Thiên thật sự không muốn gây nên phiền toái thế này. Hai người đàn ông kia đúng là làm hắn ghê tởm, tâm trạng vui vẻ vì số tài khoản hơn 3 triệu năm nghìn vạn cũng biến mất gần hết.



Trong vòng vây của người đàn ông nhỏ gầy, lúc tên đại ngốc khí thế hung hăng đứng dậy muốn động thủ với Lục Tiểu Mạn, Diệp Thu không thể không suy nghĩ xem có cần ra tay giúp đỡ không, cũng không thể để cô gái có duyên với mình bị đánh trước mắt mình chứ?



"Đừng đánh phụ nữ". Diệp Thu quát lên. Mặc dù Diệp Thu hét câu này với tư thế hiên ngang, nhưng lại cảm thấy trong lòng có chút mơ hồ, hình như mình cũng từng làm một vài chuyện thế này thì phải?



"Trời ơi, đây chính là người đàn ông của kỹ nữ đó? Vừa xấu trai, quần áo không phải hàng hiệu" Đôi mắt yêu kiều diễm lệ của Hoàng Yêm Nhân quan sát Diệp Thu, bình luận nói. Sau khi hắn phát hiện nhãn hiệu quần áo trên người Diệp Thu mình không hề biết, lại càng đắc ý nói: "Cho ngươi theo darling của ta một lần sẽ thăng ngươi làm giám đốc bộ phận, ngươi còn không biết điều, hừ, ta cũng không muốn".



Diệp Thu bị tiếng hừ kia làm điên máu rồi, một tay kéo Hoàng Yêm Nhân từ trong lòng người đàn ông của hắn ra, cầm gạt tàn chuẩn bị cho khách trên bàn, đập vào đầu hắn.



"Ta cho ngươi hừ này, ta cho ngươi hừ này"



Mới đầu Lục Tiểu Mạn còn nhìn thích thú, vỗ tay cổ vũ Diệp Thu. Lúc cô phát hiện cả đầu Hoàng Yêm Nhân là máu kêu la lớn, lại có chút lo lắng, chạy tới ôm cánh tay Diệp Thu khuyên giải : "Diệp Thu, được rồi, đừng đánh nữa, chúng ta mau đi thôi."



"Ngươi…" Người đàn ông cao lớn chỉ vào Diệp Thu nói



"Ngươi cái gì mà ngươi? Cút đi cho ta"



Người đàn ông nhìn Hoàng Yêm Nhân hôn mê bất tỉnh nằm trên ghế sofa một cái, xoay người bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.



"Mau đi thôi" Diệp Thu nắm lấy tay Lục Tiểu Mạn đi ra phía cửa quán café.



"Thưa ngài, ngài vẫn….hả" Cô phục vụ xinh đẹp vốn muốn nói Diệp Thu vẫn chưa thanh toán hóa đơn, thấy hắn đột nhiên giơ gạt tàn đầy máu trong tay, hoảng sợ hét lên.



"Gạt tàn của các cô, tiện trả tiền café của các cô và cho cô tiền boa" Diệp Thu giơ gạt tàn và vài tờ tiền nói.
Đợi tới khi mọi người hài lòng với các điều kiện, vị trí của cửa hàng, lại tới một tòa nhà nghiệp vụ bán hàng của Kim Hải ký hợp đồng, nhưng nhân viên bán hàng tên Lý Mai lại đưa ra giá cả không hợp lý lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Kim Hải Lợi lúc dẫn một đám người đi xuống, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang cười nhìn về phía hắn, điếu xì gà ngậm trên miệng rơi rồi mà cũng không biết. Tên ác ma này để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc rồi.



"Ông chủ , có chuyện gì sao?" Nữ thư ký bên cạnh thấy vẻ bất thường của sếp, lên tiếng hỏi.



Kim Hải Lợi không để ý tới cô ta, đi thẳng tới bên cạnh Diệp Thu, lễ phép nói: "Diệp tiên sinh, sao lại có thời gian tới chỗ tôi vậy?"



"Đến buôn bán với các người" Diệp Thu cười nói



"Buôn bán? Buôn bán gì thế?" Tầm mắt Kim Hải Lợi chuyển tới người Lý Mai trước ngực đeo tấm thẻ làm việc của Kim Hải.



Lý Mai đương nhiên biết ông chủ của tập đoàn Kim Hải, nhưng thế nào cô cũng không thể tưởng tượng người vừa nãy vì mấy trăm tệ mà mồm mép mặc cả với mình hồi lâu lại là bạn của ông chủ. Nếu ông chủ hỏi, Lý Mai đành phải ngắn gọn kể lại chuyện này .



"Ha ha, Diệp tiên sinh thật là quá khách sáo rồi, muốn cửa hàng nào thì cứ lấy mà dùng, nói tiền bạc làm tổn hại tới tình cảm rồi. Vị trí của cửa hàng ở đường Thành Đô không tốt lắm, hay là tôi dẫn ngài tới xem thử mấy cửa hàng trên đường Yến Kinh?" Lúc nói chuyện, chính Kim Hải Lợi cũng không phát hiện ra có chút cảm giác cung kính cúi mình.



"Không cần, vị trí của đường Thành Đô không tồi". Diệp Thu xua xua tay.



"Vậy được. Tôi lập tức cho người làm thủ tục cho người, hay là tôi cho người giúp Diệp tiên sinh trang trí lại một chút? Vừa vặn tôi cũng có một công ty lắp đặt, nếu như dụng tâm một chút, chắc có thể làm Diệp tiên sinh hài lòng."



"Cửa hàng này là của bạn ta, do hắn quyết định" Diệp Thu chỉ Dương Nhạc nói.



Dương Nhạc nhìn trợn mắt há miệng, đứng bên ngây ra, lúc này mới tự giới thiệu về mình.