Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 142 : Trò chơi ám muội

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Thật biết nói đùa. Làm nhiệm vụ như thế này thì khác gì tự sát chứ?



Bất kỳ quốc gia nào tìm được bảo vật như vậy đều sẽ bảo vệ tầng tầng lớp lớp. Mình có thể tiếp cận được hay không đã là một vấn đề nan giải. Thế thì dựa vào cái gì để có thể tìm được để thu hồi nó về đây?



Khi còn bé, mỗi người đều có giấc mơ trở thành hiệp khách. Một mình một kiếm hành tẩu giang hồ, trừng trị tham quan, vì dân trừ hại. Thế nhưng sau này khi lớn lên mới phát hiện đó thật sự là những suy nghĩ ấu trĩ, điều đó căn bản là không thể thực hiện được.



Nếu như là một chút việc nhỏ, Diệp Thu còn có thể cân nhắc đến việc hỗ trợ. Dù sao, giúp người thuận lợi thì mình thuận lợi, hơn nữa còn có thể cùng những người này trao đổi một ít điều kiện. Nhưng đối với loại chuyện mình không nắm chắc này, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.



"Sao họ Diệp lại có thể nói ra mấy lời không có tiền đồ vậy chứ". Hàn lão gia đập bàn khiển trách.



"Lão có thể cho tôi họ Lâm, hoặc là bất kỳ họ nào trong trăm họ đều được. Tôi chỉ nhắc lão một câu: sợ chết và họ tên không có quan hệ gì với nhau." Diệp Thu kéo cửa phòng đi ra ngoài.



Hàn lão gia tử chán nản ngồi trên ghế. Bàn tay không tự chủ được lại mò thuốc, có thể nghĩ ra số lượng cao nhất hôm nay là hai điếu thuốc, lại lưu luyến không rời mà rụt tay lại, đưa tay lên vuốt vuốt mặt, thì thào nói: "Tiểu tử này tính tình thật là bướng bỉnh. Hay là để Nhiễm lão đầu thử nhỉ?"



Lúc Diệp Thu đi ra. Nhiễm Đông Dạ và Hàn Sảng đang lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Thấy Diệp Thu đi tới lập tức sắc mặt trở nên vui vẻ mà chào đón " A, là đại ca, gia gia không làm khó dễ anh chứ? Đông Nhi cứ bảo em đi xem thử, nhưng gia gia có quy tắc của mình, lúc người đọc sách hoặc là nói chuyện thì người khác không được vào quấy rầy, em cũng không dám đi." Hàn Sảng vẻ mặt áy náy giải thích.



"Không sao. Anh nói cho em biết một bí mật." Diệp Thu ghé miệng nói vài câu vào lỗ tai Hàn Sảng. Sau khi nghe xong, mắt Hàn Sảng trợn tròn, kinh ngạc hỏi: "Thật à?"



"Không tin em tìm ở dưới bàn xem." Diệp Thu cười cười nói.



"Được lắm, gia gia thật quá phận. Bác sĩ đã dặn nhiều lần không cho người hút thuốc, không ngờ người còn hút lén". Hàn Sảng thở phì phì chạy đi tìm gia gia.



Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói: "Anh vừa ra đã bán Hàn gia gia rồi".



"Là lão bán tôi trước đó chứ." Diệp Thu nhún nhún vai như việc đó không quan hệ gì tới mình.



Bữa cơm tối chỉ có Hàn lão, Hàn Sảng, Diệp Thu cùng Nhiễm Đông Dạ bốn người. Những người khác của Hàn gia cũng không về, có lẽ bởi vì công việc bận rộn, mà cũng có thể là Hàn Liễu vì chiếu cố tâm tình của Diệp Thu, không ngờ mang theo một hộp cơm tới tận hội nghị công tác chính phủ.



Sau khi ăn xong, Diệp Thu cùng Nhiễm Đông Dạ cáo từ Hàn lão. Hàn lão tươi cười tiễn hai người rời đi, hoàn toàn không còn chút tức giận vì Diệp Thu thẳng thắn từ chối nữa.




"Độc cái gì? Các em không tới chị còn muốn cho hắn vài cái bạt tai nữa cơ. Cả đêm cứ mè nheo cạnh chị. Thỉnh thoảng còn lau chút nước miếng. Nếu không phải vì chuyện tốt của chị cả, chị đã sớm nổi giận rồi". Cô gái ném một lon bia cho Diệp Thu, nói: "Tiểu xử nam, tôi biết tửu lượng của anh rất tốt, tôi sẽ không so rượu với anh. Miễn cho bản thân tự chuốc nhục, có điều, tôi có thể chơi một vài trò chơi với anh".



"Tôi không muốn chơi trò chơi". Diệp Thu cười nói.



"Mười lăm hai mươi không? Xúc xắc cũng không? Thế hai con ong mật nhỏ?"



Diệp Thu vẫn thường chơi hai con ong mật nhỏ. Cái trò đại đa số mấy đứa nhỏ nhà nông rất thích chơi. Không nghĩ tới ở chốn thành thị này cũng được hoan nghênh như thế.



"Hai con ong mật nhỏ đi." Diệp Thu chọn.



"Đông Nhi có chơi không?"



"Đi, chị dạy em một lần, sau đó em chơi với bạn trai của em, nếu không em lại tưởng rằng chị muốn chiếm tiện nghi của hắn". Chị ba nói xong liền đứng lên thay đổi vị trí với Nhiễm Đông Dạ. Nhiễm Đông Dạ vẻ mặt hiếu kì nhìn nhìn giống như một đứa trẻ láu lỉnh.



Chị ba của Nhiễm Đông Dạ ngồi qua lập tức mang theo một làn gió thơm, đây là mùi nước hoa Độc dược, cùng tên nó giống nhau, quả thật là độc dược với nam nhân, có thể mê hoặc người khác.



Cô nàng vóc người đầy đặn, mặc chiếc áo sơ mi màu đen, bộ ngực coi như nở nang, phía dưới mặc một cái quần ngắn cùng tất chân màu đen. Cả người đều là màu đen, mười phần gợi cảm, hèn gì tên vừa bị đuổi đi ánh mắt lúc nhìn Diệp Thu lại không quá thiện ý như vậy.



"Biết anh tửu lượng tốt, nếu so rượu thì là tôi tự tìm đường chết. Có điều không có chơi chút cá cược thì thật không có ý nghĩa. Nếu như anh thắng tôi thì anh được phép hôn Đông Dạ một cái. Nếu anh thua, anh phải đi xuống lầu vỗ đầu anh chàng kia một cái". Cô gái chỉ vào DJ đang điên cuồng ở đại sảnh lầu một nói.



"Không được không được. Chị ba, các ngươi chơi trò chơi sao tiền cược lại đổ lên đầu em". Nhiễm Đông Dạ xua tay nói.



"Con bé chết bầm kia, chuyện lừa gạt bọn chị vẫn chưa tính với em đấy. Em chờ đó, tí về sẽ thu thập em sau. Bây giờ chị nói xong rồi. Bắt đầu đi."



Cô gái nói xong liền ra hiệu bắt đầu trò chơi.



Diệp Thu quay sang nhìn Nhiễm Đông Dạ nói: "Không cần lo, tôi sẽ cố ý thua nàng".