Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 156 : Cú điện thoại từ lão già

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


"Anh từ chối sao?" Nhiễm Tinh Thần sắc mặt bình thản nói, chỉ là trong giọng nói hơi có chút tức giận. Chuyện tình cảm liên quan đến cô em gái bảo bối, nàng không có khả năng bình thản không hề bận tâm như vậy.



" Tôi không có quyền từ chối sao?" Diệp Thu híp mắt nhìn Nhiễm Tinh Thần, rượu vang đỏ trong ly đã gần tới đáy, thế nhưng hắn vẫn duy trì tiết tập nhẹ nhàng và chập chờn. Rượu sau khi trộn đều với không khí thì mới là rượu ngon.



Nữ nhân này thoạt nhìn nhu nhược bất kham, thế nhưng bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Diệp Thu có một loại cảm giác bất an. Có một số nữ nhân bản thân không cần mạnh mẽ, bọn họ chỉ cần ẩn giấu sau màn đưa ra một số mệnh lệnh ngắn gọn, liền có thể khiến cho một số người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.



" Đông Nhi có cái gì không tốt? Nó là công chúa, anh không phải là hoàng tử ư? Vậy anh cho tôi một lý do đi?"



" Tôi không cần phải giải thích cho cô" Diệp Thu đưa tay nâng chiếc cằm nhọn của Nhiễm Tinh Thần, giống như công tử thời cổ đại trêu trọc những cô gái lương thiện. Hai người dần dần dán sát vào nhau, Diệp Tu có thể nghe thấy được tiếng hô hấp của Nhiễm Tinh Thần. "Cô chỉ là chị của Đông Nhi, cô không phải là Đông Nhi. Cô không cảm thấy mình can thiệp quá nhiều vào đời sống của nàng sao?"



" Cái này không cần anh quan tâm. Bởi vì tôi là chị của nàng. Mà anh và nó không có bận luận quan hệ nào." Nhiễm Tinh Thần bị tư thế đùa bỡn của Diệp Thu áp trụ, vẫn đang cố giữ nguyên vẻ bình tĩnh trên mặt, ra sức tranh luận.



" Được rồi. Tôi nói cho cô biết, tôi có người yêu rồi." Diệp Thu thản nhiên nói.



" Tiểu thư của tập đoàn Đường Thị? Đường Quả?"



" Cô hẳn là điều tra không ít người bên cạnh tôi?"



Nhiễm Tinh Thần xụ mặt không nói lời nào, nhưng cũng tương đương với việc thừa nhận.



" Chỉ nói vậy thôi, mục đích trở về lần này của cô là gì?" Diệp Thu buông tay cầm cằm của Nhiễm Tinh Thần ra, tiếp đó đi đến quầy rượu của nàng. Đông Nhi nói quả không sai, nàng quả thật cất dấu không ít rượu ngon.



" Ông nội tôi muốn gặp anh" Nhiễm Tinh Thần nhìn bóng lưng Diệp Thu nói.



Cước bộ của Diệp Thu dừng lại, sau đó lại bước về phía trước, sau khi tự rót cho mình một ly rượu, lúc này mới xoay người lại hỏi: " Đại khái đã đoán được chuyện gì rồi. Tôi có thể không gặp được không?"




Khóe mắt Diệp Thu nhìn lướt qua Nhiễm Tinh Thần, vừa cười vừa nói: " Lão lớn tuổi như vậy còn chưa chết, làm sao tôi chết được? Sau này ai nuôi lão đây?"



" Thằng nhãi thối tha, láo toét, ngươi từ trước cho tới bây giờ không coi ta là sư phụ."



" Lão cũng không coi tôi là đồ đệ." Diệp Thu cười phản bác lại. Trong lòng hài lòng không ngớt, dường như lại nhớ tới cuộc sống trước đây cùng lão già chửi mắng công kích lẫn nhau.



" Hắc hắc, nhớ Nhị Nha của ngươi không?" Lão giờ ở bên kia cười hắc hắc.



Tim Diệp Thu thoáng cái đập nhanh hơn, nói: " Nàng ở đâu?"



"Ngươi muốn biết. Nhưng hiện giờ không thể để nàng đi gặp ngươi. Ngươi cũng không thắc mắc vì sao ta lại gọi điện thoại cho người à?"



"Tôi nghĩ lão muốn bán ta đi." Diệp Thu cười khổ nói. Trước lúc ông cụ Nhiễm gia muốn gặp mình mà lão già lại gọi điện thoại tới, nói vậy bọn họ đã sớm đạt thành hiệp định nào đó rồi.



"Nói như thế nào vậy? Ngươi là đồ đệ của ta, ta sẽ bán ngươi sao?" Lão già tức giận nói: " Nhưng. . . hắc hắc, chuyện này thực ra ngươi có thể giúp được. Đừng quên, chuyện người khác không thể làm, ngươi có thể làm. Hơn nữa, ngươi còn có bảo bối phòng thân mà. Đây là chuyện tốt lợi nước lợi dân, thằng nhãi con nhà ngươi không có tư tưởng yêu nước sao? Ta bình thường dạy ngươi như thế nào hả?"



"Lão dạy tôi rằng người không vì mình trời tru đất diệt. Mấy cái khác đều là trứng thối." Diệp Thu không lưu tình vạch trần hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



"Hắc hắc, thì ra ta có dạy ngươi như vậy. Ta đã quên. . . ài, nhiều tuổi rồi, dễ quên lắm. Được rồi, sau khi từ Mỹ trở về, ta sẽ để Nhị Nha và Thiết Ngưu đến tìm ngươi."



"Thật chứ?" Diệp Thu kinh hỉ hỏi. Bởi vì giọng nói đột nhiên lớn lên, thậm chí ngay cả Nhiễm Tinh Thần đang tập trung lái xe cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn.



"Thằng ngốc. Bảo trọng." Sau khi lão già cười hai tiếng hắc hắc, cụp một tiếng đã cúp điện thoại.