Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 18 : Diệu thủ hồi xuân (1)

Ngày đăng: 02:29 19/04/20


Diệp Thu tìm Đường Bố Y là muốn tư liệu về Kim Hải Lợi, đối với đối thủ cạnh tranh làm ăn chính với mình, Đường Bố Y tự nhiên có thu thập, tuy rằng đưa tư liệu cho Diệp Thu, nhưng Đường Bố Y luôn căn dặn nhất định không nên khinh cử vọng động, chỉ cần bảo vệ tốt cho sự an toàn của Đường Quả là được rồi.



Diệp Thu tuy rằng ngoài miệng đáp ứng, trong lòng cũng không cho là đúng. Hắn chính là muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, tránh phải nằm trong trnagj thái phòng bị. Nếu có được đầu mối, sao lại không đi dò xét?



Lần này đến tìm Đường Bố Y, Diệp Thu lại càng thêm mơ hồ. Đường Bố Y vừa nói nếu như là Diệp lão nói, cho dù đem cả Đường thị đi cho hắn cũng không do dự. Tuy rằng lúc nói vẻ mặt có chút tiếu ý, nhưng ngữ khí cũng rất thành khẩn, không khó làm cho người ta tin tưởng là thật.



Giá trị của tập đoàn Đường thị là bao nhiêu? Sợ rằng Đường Bố Y trong chốc lát cũng không rõ ràng cho lắm. Vì sao hắn đối với mình hào phóng như vậy?



Có thể là lão gài đã từng giúp hắn. Theo như một số người nói, nhận ơn bằng một giọt nước, tất bảo bằng một dòng song. Loại tâm tình này Diệp Thu có thể hiểu được. Lúc ấy khi hắn đi ra bên ngoài du lịch, đã từng giúp đỡ một người phụ nữ xa lạ, nàng tự nhiên cũng tặng cho hắn một tờ chi phiếu trị giá một vạn đồng. Nhưng Diệp Thu cự tuyệt không nhận. Nguồn: https://truyenfull.vn



------- Chủ yếu là bởi vì nữ nhân này thực sự rất đẹp, Diệp Thu thực sự không có ý định đưa tay nhận lấy.



Khiến Diệp Thu có chút đau đầu chính là, vậy mà cũng phải đi theo Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đến học ở đại học Thủy Mộc. Đối với người chưa bao giờ đến trường như mình mà nói, thật sự là một thử thách mới. Nhớ đến Lam Khả Tâm và nam nhân hèn mọn bị mình chỉnh ở trên tàu hỏa, không biết có thể gặp nhau ở trong đại học hay không. Nhớ rõ rằng bọn họ cũng học ở đại học Thủy Mộc.



Ra khỏi văn phòng làm việc của tập đoàn Đường thị, Diệp Thu lúc này mới quyết định đi đến cửa hàng mua sắm. Đêm qua bởi vì ngại cái chăn bẩn người khác đã đùng rồi, cho nên cả đêm không có ngủ, khiến cho Đường Quả cho rằng mình sáng sớm đã rời giường cởi chuồng chạy rông. Hơn nữa ngày khai giảng cũng sắp đến rồi, cũng cần phải mua một vài bộ quần áo để mặc. Nếu có tiền, không ai nguyện ý mặc quần áo có mùi vị của quê cha đất tổ.



Vị trí của tập đoàn Đường thị nằm ở khu tài chính, ở bên cạnh có không ít siêu thị. Diệp Thu vừa nghe Đường Bố Y nói trong tài khoản có thể tiêu đến một trăm vạn, tự nhiên không cần lo đến vấn đề tiền nong, liền hướng building Phương Đông Tân Thiên Địa thoạt nhìn cũng rất phồng hoa đi tới.
" Không được động vào hắn." Diệp Thu đứng xem thấy bọn họ muốn động vào thân thể cụ già, la lớn.



Tiếng hét này, âm thanh ồn ào tranh luận nhanh chóng bị ngừng lại. Ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người hắn. Tất cả mọi người đều không rõ, khi người ta đang vội vàng cứu người, cái tên trong dáng vẻ nhà quê này vì sao không cho động vào người cụ già.



" Cậu là ai? Vì sao không thể động vào cụ già này?" Người phục trách bảo vệ cửa hàng thấy Diệp Thu, nghi hoặc hỏi. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Diệp Thu là người nhà của cụ già, nhưng sau khi nhìn thấy quần áo hắn, lập tức phủ định suy nghĩ này.



Phất tay, đối với đám bảo vệ đang ngây ngốc đứng ở một bên nói: " Còn nghĩ cái gì vậy? Nhanh đưa bệnh nhân đến bệnh viện. Xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm?"



Các nhân viên an ninh không hề do dự, lập tức phân công công việc, hai trước hai sau, bốn người muốn xoay người cụ già lại.



Diệp Thu cũng thấy tình huống nguy cấp mới hét lên một tiếng như thế, cũng không có ý định quyết tâm cứu người. Hiện giờ thấy đám bảo vệ muốn làm một việc ngu xuẩn, còn lo lắng bản thân, nhanh như điện ra tay, một quyền đánh vào hốc mắt tên bảo vệ đứng gần hắn nhất. ba người khác còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai quyền một cước của hắn đánh ngã.



" Ngươi là ai? Vì sao muốn ngăn cản? Nếu không tránh ra ta sẽ báo cảnh sát đó." Đội trưởng đội bảo an nổi giận, người đứng sau Đông Phương Tân Thiên Địa ở Yến Kinh rất có thế lực, còn chưa từng có người dám vào bên trong cửa hàng quấy rối.



" Không được động vào hắn. Không thì đưa hắn đến bệnh viện cũng vô dụng. Các ngươi không phải là cứu người, mà là giết người." Diệp Thu mặt lạnh lùng nói.