Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 181 : Anh là Liễu Hạ Huy?

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Tối qua Trầm Mặc Nùng mất ngủ, đối với cô đây là việc chưa từng có. Cho dù lúc đầu người nhà cả ngày thúc giục cô trở về đính hôn với Bối Khắc Tùng cũng chưa từng thể nghiệm cảm giác nằm lâu khó ngủ này.



Con gái tuyệt đối đừng lấy suy nghĩ bình thường suy nghĩ về con trai, lúc bọn họ nổi máu háo sắc, việc gì cũng có thể làm ra được.



Da mặt dày chui vào chăn người ta, còn cởi hết quần áo mình xuống, sao thế giới này lại có một người con trai thượng hạng như vậy? Lẽ nào các cô gái mất đi màng trinh (sự trong trắng) cũng đều bị con trai cưỡng bức lừa mất sao?



Trầm Mặc Nùng nhường giường cho Diệp Thu, mình đành phải tới phòng khách ngủ, từ trong tủ lấy ra hai cái chăn sạch, ngửi ngửi, bên trong vẫn có mùi thơm của nắng. Trầm Mặc Nùng rảnh rỗi thích lấy chúng ra đem đi giặt , sao có thể bẩn được.



Tối qua đi ngủ muộn, lại không có chuông báo bên cạnh, lúc Trầm Mặc Nùng đột nhiên tỉnh dậy, đã muộn hơn nửa tiếng so với thời gian mình dậy thường ngày. Vuốt vuốt đầu, nhớ ra Diệp Thu vẫn nhờ vả giường mình, việc này nếu bị người khác phát hiện thì phải làm thế nào? Trầm Mặc Nùng tung chăn, đi dép lê chạy ra ngoài, bộ váy ngủ lụa thùng thình che lấp bộ ngực đầy đặn liền nhảy lên theo.



Lúc Trầm Mặc Nùng đẩy của phòng mình, thấy Lâm Bảo Nhi đứng ở cửa nhà vệ sinh, hai tay ôm ngực điệu bộ xảo quyệt, nói: "Chị Mặc Nùng, chị ra ngoài đi, em đói bụng lắm, em biết chị đang ở trong mà, đừng trốn nữa" Trong lòng Trầm Mặc Nùng ngượng ngùng, nhưng lại cố ý làm mặt lạnh lùng nói: "Bảo Nhi, em đang làm gì thế?"



Lâm Bảo Nhi không ngờ tiếng Trầm Mặc Nùng vang lên từ phía sau, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nơi: "Chị Mặc Nùng, chị ở đâu ra thế?"



"Cái gì mà từ đâu ra thế? Tối qua chị ngủ ở phòng khách?" Trầm Mặc Nùng hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, "Các em chạy tới ngủ ở giường của Diệp Thu. Hắn trở về không có chỗ ngủ, chị phải nhường phòng mình cho hắn".



Có lẽ là chột dạ, Trầm Mặc Nùng lại tự dưng giải thích như vậy, giải thích xong liền hối hận, đây không phải là đưa ra chủ đề câu chuyện để nha đầu Lâm Bảo Nhi ranh ma tinh quái nắm thóp hay sao?
"Cái gì?" Diệp Thu hỏi. hắn dùng máy tính của Đường Quả, máy này dùng để chơi trò chơi thật sự rất lãng phí.



"Hai đại mỹ nhân ghen tuông vì anh, trong lòng anh lẽ nào không vui sao?" Lâm Bảo Nhi khẽ thở dài, khuôn mặt đầy tiếc nuối nói. "Sao không có hai người đàn ông cãi nhau vì tôi nhỉ. Tôi cũng có thể vui vẻ một chút."



"Đàn ông không cãi nhau" Diệp Thu nhỏ tiếng nhắc nhở.



"Anh nói xem nếu tôi nói với họ tối qua anh ngủ trên giường của chị Mặc Nùng, hai người bọn họ sẽ nghĩ thế nào?" Lâm Bảo Nhi dừng chơi, khuôn mặt mũm mĩm quay lại nhìn Diệp Thu, vẻ mặt mỉm cười xảo quyệt.



"Chúng tôi không làm gì cả", Diệp Thu gượng cười giải thích.



"Anh là Liễu Hạ Huy?" (Chính xác phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng tác giả chơi chữ thì phải, lấy luôn tên mình)



"Không phải"



"Nếu anh không có bản lĩnh để người đẹp ngồi trong lòng mà không loạn như người ta, anh cảm thấy cớ này nói ra người khác sẽ tin sao?" Lâm Bảo Nhi nhìn Diệp Thu rất khinh bỉ, người đàn ông trí tuệ thật là kém cỏi, tầm thường.