Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 207 : Xa hậu

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Lam Khả Tâm ra ngoài với bạn cùng phòng từ hai giờ chiều. Bây giờ ánh đèn rực rỡ hoàng hôn bắt đầu buông xuống, màn đêm bắt đầu bao phủ trên bầu trời. Thoáng chốc, bọn họ đã đi dạo bên ngoài hơn bốn tiếng.



Lượng vận động thế này còn nhiều hơn so với vận động viên đội bóng đá quốc gia Trung Quốc, có lúc bạn không thể không kiên quyết giữ sự tôn kính với phụ nữ ở một số phương diện.



Bốn người bàn bạc một chút, quyết định đi ăn thịt nướng Mông Cổ, lúc đang định vào cửa hàng, một chiếc xe vừa nãy chầm chậm theo đuôi phía sau đột nhiên tăng tốc, két một tiếng dừng lại bên cạnh mấy cô gái.



Bạn mập cùng phòng ký túc là người phản ứng lại đầu tiên, lên tiếng mắng: "Không có mắt à? Sao lại lái xe như vậy?"



Lúc định mắng tiếp , liền thấy từ thùng xe mở ra, từ trong nhảy ra hai người đàn ông mặc âu phục màu đen đeo kính râm, xông tới một trái một phải lôi Lam Khả Tâm vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc rõ ràng là vừa vui vừa sợ lên xe.



Lam Khả Tâm còn chưa kịp hét lên, miệng đã bịt bởi một khăn có mùi khác thường, sau đó ý thức dần dần mơ hồ, sức lực trên người giống như bị cái gì đó rút hết, càng ngày càng nhỏ, cuôi cùng biến mất.



"Trời ơi, Bọn họ làm gì vậy? Sao lại cướp mất người rồi?" Bạn mập chạy lên lôi người, một người đàn ông đạp lại cho một cái, người lảo đảo lùi sau mấy bước, đặt mông ngồi bịch xuống mặt đất.



Lúc này, hai cô gái cùng phòng ký túc khác mới tỉnh lại. lúc muốn cứu người, chiếc xe đã chạy xa rồi.



Sinh viên đại học mới nhập trường còn chưa thấy cảnh đời thế nào, kiểu việc cướp người trên phố thế này lại càng là lần đầu gặp phải. hai người sững sỡ đứng mãi ở đó, mới nhớ ra la lớn: "Cứu, cướp người. Bạn ta bị người khác bắt đi rồi.



Nghe thấy tiếng hét của hai cô, gây sự chú ý của người đi đường, chỉ là tình người lạnh nhạt, không ai muốn tới giúp bọn họ làm gì. Chỉ là khuôn mặt hiếu kỳ, vẻ mặt giống như chờ đợi màn kịch đặc sắc khai mạc.



"Làm thế nào?" Vẻ mặt một bạn gái lo lắng hỏi.



"Chúng ta có cần báo cảnh sát không?"



"Nhưng báo cảnh sát rồi bọn họ có …Khả Tâm không?"



Đây là chuyện xảy ra trong nháy mắt, hơn nữa tốc độ của đối phương quá nhanh, không nói một lời, bắt người đưa đi, cũng không nói nguyên nhân bọn họ bắt cóc Lam Khả Tâm và bảo bọn họ điều gì cả, khiến từng người bọn họ không hiểu gì cả.


Lúc nói như vậy , vẻ mạt lại vui mừng, cười nụ như hoa.



Sinh nhật tối nay đối với Đường Quả mà nói đúng là khó mà quên được, bởi vì Diệp Thu đột nhiên tới chúc mừng, sau đó lại bị hắn kéo đi đua xe. Thể nghiệm khoái cảm tốc độ nhanh như bay mang tới, lại được người ta phong làm xa hậu.



Ít nhất trong lòng đại tiểu thư Đường Quả, cảm thấy xưng hô như vậy so với cái gì hoa hậu ảnh, ca hậu đều đáng giá hơn.



"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Đường Quả mắt to tròn long lanh nhìn DIệp Thu, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.



"Đưa cô về nhà" Diệp Thu nói.



Nụ cười trên mặt Đường Quả lập tức giảm đi quá nửa, nói: "Vô vị".



Diệp Thu gượng cười, mình có thể dẫn cô đi đâu chứ? Cái cần chơi cô đã chơi rồi, cái nên ăn cũng đã ăn rồi, cô quen thuộc Yến Kinh hơn cả mình, lẽ nào dẫn cô đi thuê phòng, chắc cái này cô chưa thử qua.



Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi Diệp Thu vang lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Diệp Thu nhìn, một số điện thoại lạ. thậm chí ngay cả màn hình hiển thị cũng không hiện số điện thoại.



Diệp Thu nhận điện thoại, trầm giọng hỏi: "Ai vậy?"



"Ngươi chắc là Diệp Thu tiên sinh?" Trong loa truyền đến giọng nói của một người đàn ông.



Sau khi Diệp Thu nghe thấy giọng nói này, thền kinh lập tức trở nên cẩn thận, ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Giọng nói này mặc dù hắn chỉ nghe qua một lần, nhưng lại nhớ rất rõ. Lần trước lúc Nghiêm Hi chết, hắn đã nghe giọng nói này qua điện thoại của cô ta.



"Ngươi là ai? Muốn làm gì?" Diệp Thu tỉnh táo hỏi.



"Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là, ngươi có một cô bạn nhỏ họ Lam đang trong tay ta" Tiếng cười u ám của người đàn ông truyền tới, khiến người khác cảm thấy vô cùng chói tai.