Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 237 : Dục bả tây hồ bỉ tây tử, nùng trang đạm mạt tổng tương nghi

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Trầm Mặc Nùng nhớ lại, căn bản nàng chưa quan tâm đến tiền lương của Diệp Thu, bởi vì Diệp Thu là một vệ sĩ, người đưa hắn tới là Đường Bố Y, vì vậy chuyện tiền lương thương lượng với Đường Bố Y là tốt nhất.



Mặc Dù Đường Bố Y chiếu cố đến hắn, nhưng hắn làm việc cong chưa được một năm, có thể đoán ra số tiền lương hắn được trả.



Trầm Mặc Nùng vỗ trán, thầm nghĩ, nói chuyện tài chính với người này không thể nghi ngờ là đàn gảy tai trâu, cần nghĩ biện pháp khác a. Nếu chú Hai đứng về phe cha thì tốt rồi, đáng tiếc ông ta luôn bất hòa với cha, quan hệ với người khác cũng như nước với lửa, Tào Tuyết Cầm nhìn mình cũng như cừu nhân, khẳng định là nhớ một bạt tai của Diệp Thu đánh nàng lúc trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



"Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chút, thực sự không muốn ở chỗ này tiếp tục nhìn mặt đám người kia, trong phòng chắc đều sốc lại tinh thần, bước ra nghênh ngang mặt mày tươi rói, không hiểu bọn họ nghĩ gì?"



"Tôi nói đều là thật." Diệp Thu thấy Trầm Mặc Nùng có vẻ không tin, hơn nữa đột nhiên chuyển chủ đề, liền chăm chú nói.



"Cái gì thật?" Trầm Mặc Nùng quay đầu nhìn Diệp Thu, tóc nàng bị ướt, dính vào gương mặt, thêm chút khí chất phiền muộn, khiến người ta có cảm giác điềm đạm đáng yêu, khóe môi như ướt nước mưa, sáng bóng mọng nước, mi liễu mày ngài, trên mặt không chút trang điểm, nhưng lại thanh nhã thoát tục đoạt hồn người khác.



Diệp Thu nghĩ thầm, ở trong xe với một cô gái như vậy vài ngày cũng không chán a?



"Tôi nói chuyện mua lại Trầm thị là thật." Diệp Thu cười nói.



Trầm Mặc Nùng nhíu nhẹ mày, nói: "Đùa như vậy rất không thú vị, anh biết mua 70% cổ phần kia cần bao nhiêu tiền không? Cho dù không mua hết, chỉ đủ để đoạt quyền khống chế, chí ít cũng phải hơn 20% cổ phần, con số đó cũng là con số trên trời."



"Tôi biết cần bao nhiêu tiền, biết phải lên đến con số hàng trăm triệu, tôi nói có thể giúp cô tự nhiên ó biên pháp xoay sở, nói thật, tôi cũng không thích nhìn đám tiểu nhân đắc chí." Cũng không vì Trầm Mặc Nùng hoài nghi mà không vui, ngược lại thấy cô gái trước mặt hiện ra biểu tình kinh ngạc, hắn tương đối hài lòng.



Trầm Mặc Nùng nhìn chăm chú Diệp Thu, nói: "Nếu anh nói đều là thật, vậy tôi sẽ thành cấp dưới của anh."



"Có ý gì đây?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.



"Nếu anh nói thật, anh không chỉ nắm trong tay tài chính khổng lồ, vậy khi mua Trầm Thị xong, anh chính là chủ, tôi dĩ nhiên có chút tài sản nhưng không đáng kể." Trầm Mặc Nùng mặt không chút biểu tình giải thích.



"Không việc gì, tôi coi như cho cô mượn, Trầm thị vẫn là họ Trầm." Diệp Thu nói, cô bé này cũng thật quá tích cực, không có số tiền lớn để mua lại, hơn nữa ai nhiều tiền hơn sẽ chiếm vị trí chủ đạo, cũng khó trách nàng nghĩ như vậy.



Vệ sĩ của Đường Quả lại là ông chủ của Trầm Mặc Nùng, quan hệ hai người có thể có chút loạn hay không?



"ĐI thôi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện cân thận chuyện này." Trầm Mặc Nùng vén những sợi tóc dính trên khuôn mặt, lộ ra vành tai trong suốt, bên trên không đeo vòng tai, nhưng có một chiếc châm tai màu bạc, nhìn khá tao nhã.
Hắn vừa chửi như thế, coi như chửi vào mặt toàn bộ khách uống trà, tất cả đều là lũ giả vờ tao nhã.



Uống trà ở đây đều là nhân vật uy tín có thân phận ở Tô Hàng, tự nhiên không cam lòng bị người khác nhục mạ, vì vậy không ngừng có người gây áp lực với quán lí quán trà, để họ mau đuổi tên điên kia ra ngoài.



Chủ quán trà là một phụ nữ xinh đẹp, vừa xin lỗi vừa gọi bảo an đuổi tên ăn mày kia ra, đều không hiểu gã này là kẻ điên hay do người khác phái đến quấy phá, nếu còn không đi, đừng trách bà cô ngươi không khách khí.



Chú thích: (*) đây là đoạn thơ trích từ bài Hồ Thượng Ẩm của Tô Đông Pha nguyên đề : "Ẩm Hồ thượng sơ tình hậu vũ nhị thủ". (Uống rượu trên tây hồ, vừa tạnh sau cơn mưa)



Dịch nghĩa:



Mặt nước sáng lóng lánh, mưa vừa tạnh trông càng đẹp



Sắc núi quạnh ráo, mưa lại càng làm cho trông lạ ra.



Có thể đem Tây hồ mà sánh với nàng Tây Tử



Dù trang điểm sơ sài, hay rửa sạch hết phấn son, cả hai đều diễm lệ



Dịch thơ:



Mưa tạnh mặt nước sáng long lanh



Mưa mù trông lạ rặng núi xanh



Tây Hồ hay là nàng Tây Tử



Nhạt phấn, phai son vẫn đẹp xinh



^^ Nawa.