Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 239 : Hiệp khách hành

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Quách Thành Chiếu lớn trong hắc đạo, từ khi mười tuổi hắn đã thấy cảnh giết người, cho đến khi không sợ giết chóc nữa, vốn là giết chết một mạng người, tựa như giết một con chó, chuyện rất đơn giản, không có gì khác biệt.



Hắn vốn không coi quái nhân vào mắt, người chân chính có thực lực phải áo đẹp ăn ngon, năng lực của bọn họ tương đương với sự hưởng thụ về tinh thần và vật chất. Mà quái nhân ăn mặc rách rưới, nhiều lắm chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi.



Về phần hắn là ai, Quách Thành Chiếu không biết, cũng không muốn biết, đến khi thủ hạ ném hắn xuống Tây Hồ, hắn cứ nói với đám cá dưới đó là được.



Nhưng không ngờ nam nhân này lại hung hãn như vậy, khi thủ hạ của hắn chưa kịp ra tay, hắn đã đập Quách Thành Chiếu một kiếm, Quách Thành Chiếu lần đầu tiên mới biết, thì ra kiếm dùng để đập người mà không phải dùng để chém người.



Tuy rằng thanh kiếm kia thoạt nhìn rất cùi bắp, hơn nữa trên mặt đầy rỉ sét, nhưng bị một kiếm vào mặt, không phải là chuyện Quách Thành Chiếu có khả năng chịu được. Đối phương theo thế như chẻ tre mang theo tiếng gió đập tới, Quách Thành Chiếu thất kinh, thậm chí không kịp nghĩ làm sao để né tránh, thanh kiếm rắn chắc của quái nhân đã vỗ xuống đến nơi.



Quách Thành Chiếu không muốn thừa nhận mình nhu nhược, trong phút giây đó hắn nhắm mắt lại, là cô gái trong lòng hắn cũng hét lên.



Chuyện gì cảy ra vậy? Không có cảm giác đau đớn.



Mở mắt ra, chỉ thấy một tên cận vệ đang nằm trên mặt đất, trên mặt có một đạo máu tụ thâm tím.



Hắn tại thời khắc then chốt vọt ra, lấy thân thể che trước mặt Quách Thành Chiếu.



Quách Thành Chiếu cảm kích thầm nghĩ, chỉ cần thằng nhóc này không chết, sau này hắn nhất định phú quý cả đời.



Quách Thành Chiếu vốn tưởng không kẻ nào dám động thủ với hắn, từ lần Diệp Thu ẩu đả ở quán bar, Quách Thành Chiếu mới biết, có vài kẻ không biết sống chết, chuyện gì cũng có thể làm ra. Nếu ngay cả nhà mình cũng không an toàn (nhà ở đây chỉ Tô Hàng.), vậy Quách Thành Chiếu cũng đành phải kiếm vài kẻ cận vệ theo đuôi.



Có thời gian gã cận vệ kia nhảy ra che chắn, những cận vệ còn lại rút cuộc phản ứng, đều móc súng ra chỉ vào quái nhân còn muốn tiếp tục dùng kiếm công kích.



Đất nước Hoa Hạ đúng là cấm súng đạn, nhưng không phải là tất cả, chỉ những người thương mới không được dùng súng, đối với chuyện vệ sĩ của Quách Thành Chiếu có súng, mọi người không cảm thấy ngoài ý muốn, coi như chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình.



"***, quỳ xuống." Quách Thành Chiếu thấy đám vệ sĩ chiếm ưu thế, khí thế bá vương trên người trở lại, trợn tròn mắt, vẻ mặt giận dứ quát.



Thằng nhóc, ngay cả mặt đại gia mày cũng dám đập, không muốn sống?



"Trên quỳ trời, dưới quỳ đất, giữa quỳ cha mẹ. Mày là cái quái gì? Muốn đại gia quỳ xuống? Có vài khẩu súng bắn chim là có thể sao? Có bản lĩnh bắn đại gia đi. Hôm nay mày không giết được tao, ngày mai lão tử giết mày, tao cũng không tin mày chui trong phòng cả đời, he he, mau báo tin buồn cho người thân đi." Nam nhân không chút rơi vào hạ phong, tuỳ tiện vác thanh kiếm trên vai, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Quách Thành Chiếu.



"Quách thiểu, có muốn phế một chân của hắn không?" Một vệ sĩ cầm súng hỏi.



"Quách thiếu gia, tiếng anh nhân từ chúng tôi đã nghe nói, nhưng với loại ngu xuẩn này không nên lưu tình." Một người vây xem đứng ngoài hô.
"Vậy chỉ có thể cùng ông đánh một hồi."



Nam nhân nghe thế tinh quang trong mắt chợt lóe, khẽ búng thân kiếm, hát:



"Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.(*)"



"Quân tử dùng kiếm, ta không phải quân tử, hay dùng chuôi Vô Phong kiếm này giải quyết nốt trận chiến ba năm trước đây đi."



Chú thích:



(*): Một đoạn trong bài Hiệp khách hành của Lý Bạch:



Dịch thơ:



Phất phơ giải mũ Triệu



Sáng ngời gươm Ngô câu



Yên bạc lưng bạch mã



Lung linh ánh tinh cầu



………..



Trong mười trượng khó thoát



Ngàn dặm há yên thân



Việc lớn xong rũ áo



Cầu gì chút hư danh



(Nguyễn Tâm Hàn.)