Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 244 : Diệp Thu khinh thường

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Trầm Nhi Lập cúp điện thoại của Tào Tuyết Cầm, sau đó móc sim ra, tay cầm điện thoại di động hung hăng ném vào tường, bốp một tiếng vỡ giòn tan, chiếc điện thoại nát bấy.



Không đập nát vài thứ, không thể phát tiết nỗi giận trong lòng hắn.



Trầm Nhi Lập kết hôn đã lâu, mà chưa có con, lúc đầu người ngoài còn trách Tào Tuyết Cầm, nói là nàng không có khả năng sinh đẻ, lúc này Trầm Nhi Lập không những không chê vợ, mà một mực bao bọc nàng, bởi vì hắn biết nguyên nhân là do hắn.



Trầm Nhi Lập hồi trẻ một lần bị thương tổn đến tinh hoàn, bá sĩ chuẩn đoán tuy rằng không ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng nhưng có thể không có con. Hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, chờ mong một kì tích phát sinh.



Không ngờ Tào Tuyết Cầm đột nhiên mang thai, đây không thể nghi ngờ là một tin sét đánh ngang tai, khiến hắn vừa chấn động vừa hồ đồ. Cũng không biết lúc đó hắn đối với Tào Tuyết Cầm là gì, ủy khuất, cừu hận, khuất nhục, cùng với một tia chờ mong kì tích xuất hiện, thành một đống hỗn độn tình cảm cộng với tâm trạng của hắn trong cuộc sống thường ngày, hắn có cảm giác như cuộc sống không chân thực.



Tào Tuyết Cầm vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, đầu óc đang ngẩn ngơ, cũng không biết là muốn làm gì.



Vẫn cho rằng người chồng chung chăn gối với mình là kẻ không có chí lớn, cực kì ngu dốt, hiện tại mới phát hiện nàng căn bản chưa từng hiểu hắn.



Nếu biết Tào Tuyết Cầm đang tìm cái gì, vậy có thể biết nàng tìm được chưa, Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng tìm tòi trong phòng Trầm lão gia tử một phen, ngoài một vài kiểu tiền cổ, thậm chí còn một quyển thơ tình của Trầm lão hồi trẻ, thứ mà Tào Tuyết Cầm lén lút tìm kiếm không có phát hiện ra.



Trầm Mặc Nùng đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, nói: "Cũng không biết là cái gì, tìm không ra vật gì lạ. Hì quái...... mưa lớn như vậy sao trời nóng thế nhỉ?"



Trầm Mặc Nùng vừa nói câu này, liền cảm thấy đầu có chút choáng, còn tưởng mình thiếu máu lên não, ngồi xuống lâu mà đột nhiên đứng lên nên bị thế. Nhưng không ngờ lại nghiêm trọng hơn, đột nhiên không gian như bị sương mù phủ kín, trước mắt một mảnh bóng tối, liền thất kinh gọi tên Diệp Thu, thân thể cứ thế đổ về phía trước.



Diệp Thu nghe Trầm Mặc Nùng nói nóng, đang muốn nói đùa nàng vài câu, thì thấy biểu tình của nàng không thích hợp, đầu tiên là chao đảo tại chỗ, khuôn mặt lạnh lùng trở nên hỗn loạn mà cứng ngắc, sau đó sắc mặt hoảng hốt, thân thể đột nhiên ngã xuống.




Diệp Thu thấy động tác của nàng, nhưng không muốn nói, chờ nữ nhân thông minh này tự mình suy nghĩ, cười nói: "Không chỉ bị cảm, mà thân thể còn có mầm bệnh ngầm, gần đây ăn uống không điều độ, làm việc quá vất vả, cong có... rối loạn hệ nội tiết."



"Thế là.... thế nào?" Trầm Mặc Nùng không biết tại sao Diệp Thu lại nói nàng rối loạn hệ nội tiết, nhưng nàng thực sự muốn biết nguyên nhân của chuyện này.



Dựa theo quy luật trước đây, hau ngày trước đáng lẽ phải đến cái kia, nhưng tháng này còn chưa tới, lẽ nào hệ nội tiết thực sự có vấn đề?



"Cô có phải hai ngày nay vẫn chưa đến di đại mụ?" Diệp Thu nghiêm trang hỏi. Nếu khi hắn nói mà biểu tình có chút không hợp lý, Trầm Mặc Nùng mới có thể vì ngượng ngùng mà từ chối trả lời.



Vì sao bác sĩ đều thích nghiêm mặt? Kỳ thực vì bọn họ suy nghĩ đến khách hàng, có nhiều người chỉ trích thái độ phục vụ của họ, nhưng thật sự không hiểu nỗi khổ tâm a.



"Ừm." Trầm Mặc Nùng nhẹ nhàng gật đầu.



"Mấy ngày nay làm lụng vất vả, ăn uống không điều độ, dẫn tới kinh nguyệt đọng ở bụng, mấy ngày nay cô chắc chắn cảm thấy bụng rất trướng a? Luôn thấy đầy bụng, không muốn ăn?



Không đợi Trầm Mặc Nùng trả lời, Diệp Thu lại nói: "Tôi giúp cô uống thuốc, xoa bóp một phen xua tan hàn khí, nghỉ ngơi hai ngày, chú ý chăm chút mình, là không có việc gì nữa. Cô năm nay hẳn là 24 tuổi?"



"Ừm." Trầm Mặc Nùng cố nâng chăn lên cao, muốn che mặt mình sau tấm chăn.



"Ở thôn chúng tôi thôn nữ 24 tuổi đều đã làm mẹ, cô vẫn còn là xử nữ.... cần nỗ lực nhiều a." Diệp Thu khinh thường nói.