Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 251 : Chúng tôi sợ ông xã lại ghen

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Hiện tại làm chuyện gì nguy hiểm nhất?



Leo núi? Lướt sóng? Vận động cực hạn? Hay trêu ghẹo nữ nhân trước mặt chồng họ?



Cũng không phải, cảm tình mới là chuyện mạo hiểm nhất, những chuyện mạo hiểm khác cùng lắm là chết, mà dằn vặt tình cảm thì sống không bằng chết.



Tào Tuyết Cầm đã chết, khác với một vài cô gái khác chờ có người gõ cửa mới bắt đầu thòng dây vào cổ giả chết, nàng đã thực sự kết thúc sinh mạng trẻ trung của mình.



Sáu tầng cũng không tính là cao, nhưng càng không phải là thấp, Trầm Mặc Nùng nghe được bên đầu dây kia truyền tới âm thanh vù vù, cùng lúc đó Tào Tuyết Cầm cũng dùng một tư thế tuyệt mĩ bay vọt ra khỏi lan can cũng nghe tiếng gió thổi, loại độ cao này thật khiến người ta có cảm giác tự do.



Là tự do bay lượn a.



Trầm Mặc Nùng nói với Diệp Thu về cố sự của Tào Tuyết Cầm, cũng rất buồn bã thương cảm, không ai trách cứ Tào Tuyết Cầm yêu một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Nữ nhân trong gia tộc lớn vô cùng đáng thương, đị vị không có, trách nhiệm nhiều, mỗi ngày phải ăn mặc nho nhã nói năng lễ độ đi đứng không được sinh ra tiếng động, cho dù là đói bụng ba ngày ba đêm cũng phải từ từ mà nuốt...



Kỳ thực các nàng sao lại không muốn tự do bay lượn như chú chim trời, chạy đến quán ven đường ăn cháo, có thể đi tới đi lui tỏng phòng khách, có thể tùy tiện tung tăng một hồi, tùy tiện nghe nhạc hát lớn :"Cởi cởi cởi áo, cởi quần, cởi quần, cởi toàn bộ quần áo, cởi, cởi, cởi sạch!



Tòa Tuyết Cầm rất thảm, rút cuộc thảm cỡ nào, Trầm Mặc Nùng không có biện pháp miêu tả, bởi vì sau khi Tào Tuyết Cầm nhảy lầu, làm bệnh nhân khủng hoảng, rất nhanh đã xử lý thi thể, chỉ là dung nhan có hơi kinh khủng, bọn họ không thể tìm lại hoàn chỉnh đầu Tào Tuyết Cầm để vào một chỗ.



Từ đầu tới cuối, Trầm Nhi Lập không xuất hiện, ngoại tình khiến hắn mất mặt, mà phương thức tự sát này cũng khiến hắn đứng trước đầu sóng ngọn gió, chuyện này trở thành đề tài bàn luận ở Tô Hàng, vài người suy đoán chân tướng, danh dự Trầm gia bị bôi nhọ hoàn toàn.,



Mà vừa ra đi là Trầm lão gia tử, người thứ hai là Tào Tuyết Cầm, người Trầm gia liên tục qua đời, cấp cho cái gia tộc này một tầng đau thương, còn vô số người chế giễu, chờ cảnh Trầm gia xuống dốc không phanh.



Bởi vì sự kiện Tào Tuyết Cầm toàn bộ người Trầm gia đều lắng lại, Trầm Mặc Nùng đối với những kẻ chảy cùng dòng máu này đã hoàn toàn hết hi vọng, dưới sự trợ giúp của Diệp Thu, cả nhu hòa lẫn bạo lực cổ phần khác của công ty toàn bộ đều được thu mua.



Trầm thị thực lực giảm mạnh, nhưng qua thời kỳ thay máu, từ nay Trầm thị là của một mình Trầm Mặc Nùng.



Đương nhiên, Diệp Thu là một người hợp tác với Trầm Mặc Nùng, cũng là duy nhất, cổ phần công ty mỗi người chiếm một nửa.



Đường Quả và Lâm Bảo Nhi mỗi ngày đều gọi điện, ngay từ đầu còn bảo bọn họ mau trở lại, nói bọn họ vài ngày nay chả có trò chơi gì mới mẻ, ngay cả di đại mụ cũng tới không đúng ngày, thì ra mỗi tháng đều là một lần, hiện tại một tháng hai lần, mỗi lần nửa ngày trong hai ngày liên tiếp. Nếu Trầm Mặc Nùng không đồng ý, bọn họ liền đổi giọng, nói là chỗ này buồn chán mong đến Tô Hàng ngắm chơi.



Trầm Mặc Nùng vẫn cự tuyệt, hiện tại Tô Hàng đang loạn một mớ, nàng thực sự không có thời gian chiêu đãi các nàng, càng không thể để các nàng mạo hiểm đến Tô Hàng.



Đợi tang sự Tào Tuyết Cầm xong xuôi, lại nói đến chuyện công ty, chuyện công ty cũng đi vào quỹ đạo, đã là cuối tháng, Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng về Tô Hàng đã gần một tháng thời gian.


"Trình diễn áo tắm?" Trầm Mặc Nùng thực ra cũng nghe qua, nhưng chưa bao giờ thử qua, ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình trước mặt Diệp Thu buổi tối đã mơ mộng lung tung, nếu ăn mặc áo tắm trước mặt một đám người cũng không biết xấu hổ tới cỡ nào.



"Ừm. Liên Phòng Duệ thực ra có gửi thiếp mời tới nhà tôi, Mặc Nùng có muốn đến hay không? Coi như thả lỏng tâm tình, chúng là không làm gì, xem người khác làm cũng được a, thật có chút bội phục mấy nữ nhân này a." Nói như thế nhưng lại nhớ tới Diệp Thu cũng ở đây, biểu tình không khỏi mất tự nhiên.



Trầm Mặc Nùng quay đầu nhìn Diệp Thu, nàng biết Diệp Thu với Liên Phong Duệ có chút mâu thuẫn cũng không định tham gia chuyện này.



"Đối với đàn ông, mấy chuyện náo nhiệt như này chắc chắc không muốn vắng mặt." Diệp Thu cười nói, chuyện mình bị cảnh sát oan uổng mang đi còn chưa tính với bọn họ a.



Diệp Thu thù dai, nhất là đàn ông, kẻ nào chọc hắn, hắn sẽ nhớ cả đời.



"Được rồi, đến đó xem qua." Trầm Mặc Nùng đành gật đầu.



Khách bên kia đột nhiên xôn xao, sau đó một nam nhân cao khoảng trên dưới mét tám đứng dậy, mấy nam nhân khác vẻ mặt cười cợt nhìn hắn. còn có người quay người huýt sáo.



Diệp Thu tủm tỉm cười nhìn ba cô gái trước mặt, nghĩ thầm, mục tiêu của bọn họ nhất định là ba cô gái a.



Quả nhiên như Diệp Thu đoán, nam nhân tươi cười đi tới bên bàn Diệp Thu, giọng nói ôn hòa vàng lên: "Xin chào, chúng tôi là du khách từ Hương Cảng tới, bạn tôi muốn làm quen mấy vị, có thể cấp cho tôi chút mặt mũi, cùng nhau uống trà nói chuyện không."



"Xin lỗi, chúng tôi còn có việc." Trầm Mặc Nùng lạnh nhạt cự tuyệt.



Tiểu thư, không nên từ chối khách phương xa, chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn làm quen, thêm bạn mà thôi." Nam nhân vẫn không buông tha kiên trì nói.



Bị người khác gạt ra một góc, Diệp Thu trong lòng có chút không vui, đổi lại là ngươi, nếu có kẻ khác đến trước mặt ngươi làm quen với mĩ nữ ngồi cùng bàn với ngươi, ngươi cũng bực mình.



Không có ác ý? Những lời nam nhân này cũng thật mâu thuẫn, không ác ý chạy tới giải thích đông tay làm gì? Đương nhiên có thể bọn họ cho rằng phụ nữ bồi tiếp họ lên giường là một loại ân sủng.



"Tôi không thích làm vật cho các người đặt cược." Trầm Mặc Nùng nói thẳng.



Sư Phàm sửng sốt, không ngờ nữ nhân này có thể hiểu tiếng Quảng Đông, xấu hổ nói: "Không nên hiểu lầm, kỳ thực là bạn bè chúng tôi bình thường hay bày chút trò chơi, không thể phủ nhận khí chất xuất chúng của các cô mới hấp dẫn chúng tôi, cho nên mới có vụ đặt cược kia, nhưng là thiện ý."



Tống Ngụ Ngôn nhãn thần giảo hoạt xoay chuyển, quay sang nói với Sư Phàm: "Chúng tôi cũng muốn qua, nhưng sợ ông xã lại ghen, đúng không ông xã?"



Tống Ngụ Ngôn vừa nói vừa cầm tay Diệp Thu nũng nịu lay lay.