Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 256 : Giết (2)

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Bộp bộp!



Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, có người trầm trồ khen ngợi, vốn còn có người cố kỵ Liên Phong Duệ không dám mở miệng, thấy biểu tình mọi người kích động không ngớt, bọn họ bắt đầu kêu to, quay về với định lý số đông, Liên Phong Duệ cũng không thể mắng chửi tất cả mọi người a.



Mấy cô ả biểu diễn áo tắm lúc trước thần tình kích động vô cùng, hận không biết tiếng Hoa để nói câu I LOVE U (của ai nhỉ ^^).



"Kungfu, kungfu Hoa Hạ."



"Đẹp trai quá, thế mới là đàn ông chứ!"



"A, nếu cùng nam nhân như vậy hoan ái một lần, chết cũng thỏa mãn."



"Muốn làm sao? Đêm nay theo hắn về nhà là được...."



"Mình cho hắn danh thiếp, cũng không biết hắn có gọi điện không......"



Những cô gái biểu diễn áo tăm lúc nãy, lúc này còn đứng bên cạnh Trầm Mặc Nùng, thấy bọn họ nói bằng tiếng anh, Tống Ngụ Ngôn hừ lạnh, dùng tiếng anh nói: "Hắn có vợ rồi."



Những cô ả kia không chút phật lòng, còn có một cô nói :chỉ muốn tình một đêm với hắn, đâu liên quan đến vợ hắn.



Liên Phong Duệ sắc mặt băng lãnh, nắm tay Vu Lan mà nghiến, khiến cô gái khi mặt nhăn nhó, cũng không dám kêu lên một tiếng.



Tìm lâu tốn tiền như vậy không ngờ đều mời một lũ phế vật, một quyền cũng không đánh trúng Diệp Thu, kết quả một chết một thương, vốn còn muốn hạ nhục Diệp Thu, không ngờ bị hắn hạ nhục. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Thượng Dã Hữu Nhị nằm cạnh dây thừng, sờ bụng một lát, sau đó kiên cường đứng dậy.



Diệp Thu cười nói: "Tôi biết ông không hiểu tiếng Hoa Hạ, thật đáng tiếc tôi không hiểu tiếng Nhật, nếu ông còn cố, chắc chắn không toàn mạng."



"Phong Duệ, có muốn gọi hắn xuống không?" Vu Lan nghe Diệp Thu uy hiếp, quay sang hỏi Liên Phong Duệ.



"Để hắn chết đi." Liên Phong Duệ cười lạnh lắc đầu: Lẽ nào, em không biết chỉ khi dã thú bị thương mới đáng sợ, lúc này mới là chính thức chiến đấu."



Liên Phong Duệ nói không sai, sau khi bị thương bọn họ chắc chắn phát huy hết thực lực, bất đắc dĩ gặp phải loại cao thủ như Diệp Thu, thật sự không có phần thắng, cũng không biết gã này luyện tập kiểu gì, tuổi còn trẻ như vậy, thân thủ đã sâu không lường được, vốn tưởng lần này thành công, thực lực hắn sao lại tăng nhanh như vậy.



Đoạn còn lại cảu cuộc chiến rất đơn giản, Thượng Dã Hữu Nhị cứ lao vào lại bị Diệp Thu đá bay ra, tiếp tục đứng lên rồi bị đá bay.


Bốp!



Một chiếc giày vào mặt Kim Vũ Trung, Tống Ngụ Ngôn kinh ngạc, hai chiếc giày mình còn chưa có ném a, hai nàng quay đầu thấy Trầm Mặc Nùng đi tất không đứng đó, trên tay còn cầm một chiếc giày đen.



"Là tôi ném." Trầm Mặc Nùng không chút biểu tình nói.



Diệp Thu thoáng sờ sau lưng, sắc mặt âm trầm, tuy rằng không tổn thương nặng, nhưng chảy máu, khiến thân thể mệt mỏi, phải biết rằng mình còn đối thủ cường đại chưa đấu.



"Mày thực sự muốn chết." Diệp Thu cầm con dao chuôi buộc sợi tơ trong tay rít qua kẽ răng.



"Không ai quy định không dùng binh khí khi tỷ thí." Kim Vũ Trung cười lạnh nói.



"Được." Diệp Thu gật đầu.



Không nhìn Kim Vũ Trung lấy ra thêm một con dao, thân hình hắn tiến lên, rất nhanh áp sát. Xa một tấc thêm phần manh, gần một tấc thêm phần nguy hiểm, Kim Vũ Trung biết ưu thế của mình là cự ly, đang muốn lui về sau, cũng đã chậm.



Diệp Thu khi phẫn nộ sức mạnh kinh người, thân thể như một đạo tàn ảnh vụt qua lôi dài, nhanh chóng tiến vào phạm vi của Kim Vũ Trung.



Một tay tóm lấy cổ hắn, kéo hắn đang muốn chạy lại, sau đó ống tay áo run lên, sợi tơ ẩn dấu bên trong bay ra, lưỡi dao như có mắt bay về trước bỗng nhiên quay lại. (Con dao ở đây là lấy từ Kim Vũ Trung lúc trước dùng để ám toán)



Sưu sưu hai tiếng vang lên, lưỡi dao theo khống chế của Diệp Thu vòng vài vòng quanh cổ của Kim Vũ Trung, sau ba bốn lượt cái cổ của hắn đã bị thít đến đỏ lên.



Diệp Thu nắm cổ áo hắn, ném mạnh, thân thể hắn bay về sau.



Phựt!



Kim Vũ Trung cảm giác phía sau có vật gì kéo lại, nhưng hắn không có biện pháp lui về, đành nắm chặt lấy cọc gỗ rìa lôi đài.



"Tha mạng....." Cổ Kim Vũ Trung bị sợi tơ thít đến ứa máu, hô hấp vô cùng khó khăn.



"Vì sao?" Diệp Thu cười hỏi, thân thể lùi về sau, đá ra một cước như chớp, một cước đạp vào mặt Kim Vũ Trung sau đó tiếp tục ấn tới.



Chiếc cọc gỗ kêu kẽo kẹt như hưởng ứng, một dòng máu đỏ bắn dọc theo đầu cọc gỗ mà chảy xuống.



Nhìn thấy mà khiếp hãi!