Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 271 : Phát triển quá nhanh

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Bên trong "Bảo điển tình yêu vợ chồng tân hôn" cung cấp mười ba phương pháp giải quyết tình yêu chuyên môn nhắm vào tình nhân nam lùn nữ cao, hơn nữa xét thấy nam nhân ở phương diện này ngộ tính và lực sáng tạo khá cao, đừng nói Bố Bố chỉ có 1m8, ngay cả 18m bọn họ cũng có thể có cách lên giường được.



Nhưng mà, cái nhẫn kia có ảnh hưởng trọng đại với Diệp Thu, đeo nhiều năm như vậy, đột nhiên lúc này lại thoát ly cảm giác trong lòng mất mát cái gì đó.



Hơn nữa, hắn không thể bảo đảm là mình có thể lợi dụng được chiếc nhẫn kia xem trộm ý thức người khác, người khác có thể dùng như thế được không? Nếu lão già phát hiện bí mật kinh thế hãi tục này, hơn nữa lại bị người ngòai biết, vậy phải làm sao?



Không nói đến chuyện sẽ có bao nhiêu thế lực trong ngoài nước điên cuồng cướp đoạt. Mà chỉ việc thu hồi của quốc gia đã là một chuyện rất đau đầu rồi.



Nếu bọn họ thật sự nghiên cứu chiếc nhẫn này ra, đưa vào sản xuất hàng loạt, vậy Diệp Thu có thể bảo đảm, thế chiến lần thứ ba sẽ bùng nổ rất nhanh. Thế chiến lần thứ ba bùng nổ hay không cũng chẳng liên quan gì tới hắn, nhưng lúc đó mình nhất định không cách nào không đếm xỉa đến. Chẳng lẽ phải làm một tướng quân trong loạn thế sao?



Vì vậy, Diệp Thu cũng rất uyển chuyển nói: "Lão gia tử, bảo bối của lão quả thật rất tuyệt, nhưng mà thứ này rất quan trọng đối với cháu. Cháu phải mang theo nó bên mình mới được. Chi bằng như vậy đi, cháu sẽ tùy thời phối hợp nghiên cứu của lão. Chỉ cần lão muốn, cứ gọi điện cho cháu, cháu lập tức chạy tới. Như thế được không?"



Lão già rất không cam lòng, phẫn nộ nói: "Cậu có ý gì? Bảo bối của cậu quan trọng với cậu, vậy bảo bối của ta không quan trọng với ta chắc? Ta dùng cháu gái ta đổi cái nhẫn này của cậu mà cậu còn không đồng ý à? Cháu gái ta có chỗ nào không tốt? Vừa cao vừa xinh, ở bên ngoài có cô bé nào có thể sánh được chứ?"



Giọng của lão già rất lớn, gây sự chú ý khiến Trần Hoài Ân và Bố Bố đang nhỏ giọng nói chuyện cũng phải chạy vào.



Trần Hoài Ân sợ Diệp Thu lại chọc thầy tức giận, vội tiến lên trước nói xin lỗi, bảo: "Thầy, người đừng nóng giận, Diệp Thu vẫn còn là sinh viên, có chỗ nào đắc tội người hãy rộng lượng tha thứ cho".



Chuyên gia khảo cổ nổi tiếng ở trước mặt thầy mình không ngờ lại có bộ dạng này khiến Diệp Thu rất kinh ngạc. Mặc dù tôn sư trọng đạo, nhưng học sinh có thể đối đãi với thầy như cha vẫn cực kỳ hiếm thấy. Với lại, con cái bây giờ có mấy người có thể hiếu thuận cung kính với cha mình như vậy chứ?



"Ta tha thứ cái rắm. Nó dám mắng cháu gái ta". Lão già không chịu buông tha nói.



"Mắng cháu?" Bố Bố trừng mắt nhìn Diệp Thu, hỏi: "Ông, hắn mắng cháu cái gì?"



"Rất đáng hận. Ta bảo hắn đưa chiếc nhẫn kia cho ta nghiên cứu mấy ngày, ta liền cho hắn theo đuổi cháu. Nhưng hắn lại không đồng ý, đây không phải là mắng cháu thì là gì? Không phải là chê cháu không đẹp sao?"
"Ồ. Vẽ tranh à? Cần người mẫu không?" Diệp Thu quay sang hỏi, nhớ tới lần trước lúc ở Tô Hàng thấy tận mắt người mẫu nội y, nếu mình mặc quần lót vân báo vẽ một con giun trên đó, nhất định sẽ khiến các cô gái điên cuồng.



"Không cần". Bố Bố biết thiên hạ không có bữa cơm tặng không, lúc này liền từ chối. "Anh chơi bóng rổ tốt thế, sao không vào đội bóng rổ?"



"Tôi vào làm gì?" Diệp Thu híp mắt cười. "Vào để bọn họ trào phúng mấy câu à?"



"Tôi chỉ là đề nghị thôi". Bố Bố nhún vai, nói: "Chẳng sao cả". Sau đó lại bắt đầu bật bếp nấu, Diệp Thu thì tiếp nhận công việc của nàng cắt cà chua, dưa leo.



Khi Bố Bố nhìn thấy đao pháp thần kỳ của Diệp Thu, cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả sự rung động trong lòng mình nữa.



Người con trai này thật là lợi hại, chơi bóng rổ tốt thế, còn có thể cắt thức ăn thành loại trình độ này, vậy chắc nấu ăn cũng không tệ. Khó trách những nữ sinh si mê kia gọi hắn là Vương tử điện. Thật có vốn liếng khiến người ta si mê.



Lúc hai người phối hợp, một mâm thức ăn hương thơm ngào ngạt rất nhanh liền chuẩn bị xong. Lúc Diệp Thu rửa bát đũa, một cái muỗng rớt xuống đất. Sau đó hắn liền ngồi xuống nhặt, không ngờ cái muỗng lại văng tới giữa hai chân của Bố Bố.



Thấy nàng vẫn chưa phát hiện, Diệp Thu liền đưa tay qua nhặt. Ngẩng đầu, thiếu chút nữa bị mảnh đùi trắng làm lóa mắt. Chân cô gái này vừa mịn lại dài, mặc quần jean ngắn, ống quần chỉ có thể che cái mông màu mỡ, Diệp Thu ngẩng đầu là có thể thấy cả bắp đùi. Hơn nữa ánh mắt Diệp Thu lại khác hẳn với người thường, thậm chí cả mấy sợi lông nhạt nghiêng ngả lộn xộn ở chân cũng thấy rõ.



Diệp Thu định đưa tay vuốt lại hộ nàng, nhưng lại thấy vậy thật không lễ phép. Nếu nán lại thêm tí nữa người ta còn cho mình là muốn chiếm tiện nghi nàng.



Lúc đang do dự, đột nhiên Bố Bố la lớn: "A, con gián... con gián... mau đập nó..."



Diệp Thu đang ngồi xổm dưới người nàng, nàng nhảy dựng như vậy, vừa vặn va vào người Diệp Thu, sau đó người không vững ngã về phía ngược lại. Diệp Thu sợ đầu nàng đập lên sàn nhà, vội đứng lên ôm lấy nàng.



Trần Hoài Ân nghe tiếng kêu trong bếp truyền ra, vội chạy vào trong, thấy cảnh Diệp Thu ôm eo Bố Bố, mà Bố Bố lại ôm chặc cổ Diệp Thu, sửng sốt nửa ngày, nói: "Sao phát triển nhanh thế?"