Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 275 : Anh dám sờ không?

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Một cỗ xe Buick màu đen nhanh như điện chớp chạy qua đường quốc lộ số hai ở Yến Kinh, chỗ này phần lớn là ngành làm việc chính phủ, hơn nữa đều là những cơ quan luật lệ nghiêm, so với những cơ quan chủ yếu khác thì ít hơn cảnh xe cộ náo nhiệt, nhưng lại nhiều hơn một phần yên tĩnh thoải mái.



Hai bên đường quốc lộ số hai trồng một hàng bạch dương, những cây này đều có mấy chục năm tuổi, cành lá tươi tốt, cây rậm rì, ngập màu xanh làm đẹp cho con đường này. Mặc dù mùa đông sắp tới, thời tiết biến thành rét lạnh, nhưng những cành lá này vẫn ương ngạnh mà chống chọi với rét lạnh, không muốn rời cơ thể mẹ mình dễ dàng.



Đường quốc lộ số hai có một công viên nhỏ, phía trên treo một tấm biển sở nghiên cứu bảo vệ lâm viên quốc gia, bên cạnh còn treo năm sáu cái bảng: hội nghiên cứu luật pháp lâm viên nước Trung Quốc, tổ văn phòng làm việc chỉ đạo biện pháp xanh hóa nước Trung Quốc, v.v...



Xe Buick quẹo vào cửa sắt của sở nghiên cứu bảo vệ lâm viện, cũng không dừng ở trước cửa cao ốc văn phòng, mà lại chạy qua mặt bên cao ốc. Mặt bên là cửa kính giống mặt chính, chỉ là cửa hơi nhỏ một chút, nếu như cẩn thận lưu ý, sẽ phát hiện cửa kính có hơi dày, đánh lên nghe tiếng ông ông, mà không phải là tiếng leng keng thanh thúy,



Lạc Đà đẩy cửa xe bước xuống, kéo cửa xe phía sau, nhìn thấy Cuồng nhắm mắt ngồi dựa sau xe, mặc dù những dược vật kích thích kia có thể cầm máu và khép miệng vết thương rất nhanh, nhưng sự thương tổn do Tu La gây ra đối với thân thể gã vẫn còn tồn tại.



Nếu Lạc Đà lúc ấy không phải sử dụng lưu đạn cay kịp thời, chỉ sợ Cuồng sẽ bị Tu La đâm thủng cổ. Nếu như thế, cho dù có dược vật bổ sung nữa cũng vô phương cứu chữa.



"Cuồng, mày không sao chứ?" Lạc Đà tựa ở cửa xe hỏi.



"Không chết được". Cuồng mở mắt, sắc mặt có chút tái nhợt, môi khô nứt, giống như bị bệnh nặng.



"Có muốn hỗ trợ không?" Lạc Đà cười hỏi.



"Không cần". Cuồng cự tuyệt lạnh lùng. "Có phải chuyện tao đấu thua Tu La Huyết sẽ ở trong tổ chức truyền ra rất nhanh không?"



"Cuồng, mày nên biết rằng, tao phải báo cáo chi tiết với thủ lĩnh". Lạc Đà nhún nhún vai nói.



Cuồng trầm mặc một trận. Không người nào dám lừa gạt thủ lĩnh, Lạc Đà không dám, gã cũng không dám. Nhưng là một võ giả, coi tôn nghiêm như sinh mạng, chỉ sợ mình sắp trở thành trò cười ở tổ đặc cần Violet rồi.



"Tu La Huyết, Mày ngàn vạn lần không được chết quá sớm. Tính mạng của mày sắp sửa dùng để tao rửa sạch sự sỉ nhục mà tao đã phải chịu". Cuồng trong lòng cầu nguyện thành kính.



"Yên tâm đi, bọn họ sẽ không cười mày đâu. Tu La là một đối thủ đáng tôn kính, sẽ có một ngày bọn họ gặp được hắn". Lạc Đà vỗ vỗ vai Cuồng, xoay người đi lên cầu thang ở cửa.



Tiến vào cửa buồng, hai người ấn nút thang máy, tiếng đinh đương truyền ra, thang máy nháy mắt đã tới. Giống như là có người đã sớm chuẩn bị xong hết vì bọn họ.



Lạc Đà không ấn mấy con số hướng lên, mà lại ấn nút 1. Thang máy bắt đầu xuống đất ngầm không chút tiếng động, khoảng chừng hai phút, mới "đinh" một tiếng dừng lại. Cửa thang máy mở ra, hai người tiến vào một gian phòng trống rỗng.



Lạc Đà và Cuồng đi tới cạnh một cái máy giống như máy chuyển khoản tự động của ngân hàng, ở mặt trên sau khi đưa vào mật mã một chuỗi hơn mười số. Trong máy tính truyền tới giọng nói rõ ràng dễ nghe của nữ nhân: "Mời nhập vân tay vào để kiểm tra".



Lạc Đà và Cuồng đều để ngón giữa của mình chạm cảm ứng, sau khi được nghiệm chứng, giọng nữ trong máy nói tiếp: "Mời đưa võng mạc để kiểm tra".



Hai người lại theo thứ tự sau khi làm kiểm tra đo lường con mắt ở một lỗ kim khí lồi ra, một âm thanh "đinh" vang lên.



"Hoan nghênh đội viên Cuồng số 00115 trở về căn cứ".



"Hoan nghênh đội viên Lạc Đà số 00113 trở về căn cứ".



Phòng mới vừa rồi còn trống trơn bỗng mở ra một cửa lớn dường như do kim khí màu bạc chế tạo mà thành, Lạc Đà và Cuồng theo thứ tự tiến vào.



Đây là thế giới dưới lòng đất, là vương quốc kim khí.



Cả đại sảnh cực kỳ rộng rãi, lớn khoảng một cái sân đá bóng. Đại sảnh chỉ dùng kim khí màu trắng bạc cơ cấu dựng lên, cho dù là vách tường hay là khí giới đều ánh bạc lập lòe, hoa lệ chói mắt cực kỳ.



Chính giữa đại sảnh là các loại dụng cụ vận động. Không ít nam nhân để người trần lộ ra cơ bắp săn chắc và nữ nhân thoạt nhìn yểu điệu nhưng lại giết người không chớp mắt đang tiến hành tập luyện thể năng. Còn có một nhóm mấy đứa trẻ mười mấy tuổi được tập hợp cùng một chỗ luyện quyền quân thể. Tiếng đánh "bang bang" cùng tiếng khớp xương gãy không dứt bên tai, mà bốn phía đại sảnh thì là các loại nghiên cứu cơ cấu, một vài nam nữ mặc áo trắng đeo khẩu trang đang bận rộn trong đó.



Khảo sát thể năng, co rút cơ thịt, bộc phát tức thì, cấp cứu tử vong đặc biệt, dược vật kích thích, cùng các loại binh khí nóng lạnh dùng trong thực chiến, toàn bộ đều là do những người ngành nghiên cứu này cung cấp. Bọn họ là một phần của sở nghiên cứu của 007, có thể nói là cơ quan nghiên cứu hoa lệ.



Lạc Đà và Cuồng đều là lão làng trong tổ đặc cần Violet, không ít người biết họ, cùng bọn họ gật đầu hoặc mỉm cười chào hỏi.



"Lạc Đà, thủ lĩnh thật bất công, lại để cho bọn mày ra ngoài chấp hành nhiệm vụ".
Lần này có một cơ hội biểu hiện, gã tất nhiên không muốn bỏ qua. Nếu có thể hầu hạ mấy ngày lấy được hảo cảm trước mặt Bố lão gia tử, có lão làm trung gian nói tốt hộ, nói không chừng Bố Bố sẽ mở rộng cửa lòng và thân thể với mình không chừng.



Trịnh Viễn cố đè nén sự hưng phấn trong tâm, nhưng trên mặt lại giả bộ như bi thương gần chết. Hai người vội vàng đi, lúc thở hổn hển mà đẩy cửa phòng bệnh, không ngờ lại đụng phải Diệp Thu ở chỗ này.



"Sao anh lại ở đây?" Trịnh Viễn nhìn Diệp Thu đầy địch ý.



Diệp Thu cũng không ngờ Trịnh Viễn lại cùng theo Bố Bố qua, có điều cảm tình mập mờ của gã với Bố Bố cũng có thể nhìn ra một chút, bọn họ cùng tới đây cũng không coi là khiến người ta kinh ngạc. Không để ý đến câu hỏi của Trịnh Viễn, nói với Bố Bố: "Bác sĩ mới đến xem qua, Bố lão đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng thân thể suy yếu quá mức, có thể cần ngủ thêm một lát nữa".



"Bác sĩ đâu rồi? Ông nội tôi bị gì?" Bố Bố vội chạy tới cạnh giường, vuốt băng gạc trên trán Bố lão gia tử nói.



"Chuyện này... hình như là có trộm vào nhà, Bố lão dằn co với kẻ trộm, không ngờ bọn chúng lại có súng, chân Bố lão gia tử bị đạn bắn trúng". Cớ này là Phí Tường lấy ra lòe cảnh sát, bây giờ Diệp Thu lại lấy ra để ứng phó Bố Bố, cảm giác có chút dối trá.



"Hả? Trúng đạn?" Bố Bố bình thường sao có thể tiếp xúc với loại đồ nguy hiểm như súng, nghe ông bị trúng đạn, lạnh cả sống lưng.



"Không có việc gì. Đã qua cơn nguy hiểm, viên đạn cũng đã lấy ra, chỉ là thân thể người gia yếu, nên bây giờ vẫn chưa tỉnh".



"Sao anh biết ông trúng đạn?" Trịnh Viễn vừa mang địch ý với Diệp Thu, lại vừa mang ý sợ hãi. Chỉ là ngạo khí sinh viên lại không muốn lui bước trước mặt cô gái mà mình thích, giọng nói bất thiện hỏi.



"Vừa nãy tôi qua tìm Bố lão gia tử bàn chuyện". Diệp Thu nói, thay vì nói đây là trả lời vấn đề Trịnh Viễn, còn không bằng nói là chủ động giải thích với Bố Bố nguyên nhân bản thân sao lại xuất hiện ở đấy.



"Ông nội tôi là anh đưa tới bệnh viện sao? Diệp Thu, cảm ơn anh". Bố Bố lộ vẻ cảm kích nói.



Bố lão gia tử vì bị dính líu tới mình mà vào viện, hơn nữa người đưa lão vào viện cũng không phải mình. Bây giờ nhận lòng biết ơn của Bố Bố, Diệp Thu có chút chột dạ.



"Ha ha, nên thế". Diệp Thu vuốt mũi nói.



"Nơi này có tôi và Bố Bố là được rồi, nếu anh không có việc gì, có thể đi trước". Trong lòng Trịnh Viễn càng không thoải mái, không ngờ Bố lão gia tử lại là do Diệp Thu đưa tới bệnh viện. Thấy vẻ mặt Bố Bố lúc xin lỗi Diệp Thu, Trịnh Viễn hận không thể thọc Diệp Thu hai đao.



Mẹ nó, thật vất vả mới đợi được một cơ hội nịnh nọt, sao lại đoạt với tao?



Diệp Thu nhìn Trịnh Viễn, cười nói: "À, anh không nhắc tôi cũng quên mất. Vừa rồi lời anh nói cũng chính là lời tôi muốn nói với anh. Nơi này có tôi và Bố Bố là được rồi, anh về nhanh đi. Hình như vào lễ giáng sinh có trận bóng rổ đấu đối kháng phải không? Anh là đội trưởng Hiệu đội, không quay về luyện tập chăm chỉ một chút à?"



Diệp Thu từng nghe Lý Đại Tráng bảo vào lễ giáng sinh đội bóng rổ đại học Yến Kinh có trận đấu hữu nghị với đội bóng rổ mấy đại học khác. Bây giờ lấy ra chặn họng Trịnh Viễn cũng vừa đúng lúc.



Nếu đổi lại là người khác nói mấy lời này với Trịnh Viễn, Trịnh Viễn sẽ rất khinh thường mà nói bản thân gã đã chuẩn bị tốt, nhưng đối mặt với tên dẫm nát mình dưới chân ở kỹ thuật bóng rổ này thì lại không có dũng khí nói ra.



"Bố Bố, anh ở lại đây giúp em nha". Trịnh Viễn nhìn Bố Bố nói. Nguồn truyện: Truyện FULL



"Không cần. Bạn gái tôi thì để tự tôi chiếu cố là được rồi". Diệp Thu cười nói.



"Bạn gái của anh? Ai là bạn gái của anh?" Trịnh Viễn sầm mặt hỏi.



"À, quên nói cho anh biết, hôm nay Bố lão gia tử đã chính thức cho phép Bố Bố làm bạn gái của tôi rồi". Diệp Thu nhún nhún vai nói với Trịnh Viễn.



"Hừ, anh tưởng tôi sẽ tin anh sao?" Trịnh Viễn hừ lạnh nói, nhưng trong lòng lại thấp thỏm vô cùng. Nếu lời hắn nói là thật, vậy mình phải làm gì đây?



"Không tin à?" Diệp Thu cười tủm tỉm mà nhìn Trịnh Viễn nói.



"Không tin".



"Được rồi. Tôi chứng minh cho anh thấy".



Diệp Thu đi tới trước mặt Bố Bố, sờ mông nàng một cái, sau đó nhìn Trịnh Viễn nói: "Anh dám sờ không?"