Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 280 : Tôi không phải là một cô gái tùy tiện

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Tuy yếu nhược không chịu nổi



Cũng nhờ cậy chàng rong ruổi



Bố Bố cũng không biết mình tại sao ở trong mộng lại làm điên cuồng như vậy, tuy nói mình bình thường không phải là dạng thục nữ cửa chính không ra cửa phụ không bước, nhưng nàng ngay cả sách vàng cũng chưa xem qua thì sao lại có thể mơ như vậy chứ?



Xem ra là lực hấp dẫn của tình tiết trong tiểu thuyết quá lớn, khiến bản thân không ngờ lại nhập tâm, kìm lòng không được mà biến mình thành nữ nhân vật mị hoặc phóng đãng trong truyện đó.



Đột nhiên nghe tiếng la của ông, Bố Bố sợ hãi kêu lên, từ trong mơ giật mình tỉnh lại.



Dời giường tới dời giường lui ư? Trời ạ, chẳng lẽ thân thể của mình thật theo động tác trong mơ mà động đậy sao?



Bết bát hơn chính là mình hẳn không có rên thành tiếng đấy chứ? Nếu mà rên rỉ trước mặt ông thì thật mắc cở chết mất.



Đầu Bố Bố rối thành một mớ bòng bong, thân thể nằm yên một chỗ không dám nhúc nhích.



Không ngờ ông sau khi la lên một câu như thế rồi thì cũng không nói nữa. Cũng không biết ông vừa rồi là nói với mình hay là đang nói mớ. Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy như sấm lại vang lên.



Bố Bố thở ra một hơi, may là không bị ông phát hiện điều gì dị thường.



A?



Bố Bố đột nhiên mở to hai mắt nhìn, miệng há rất to nhưng cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Không đúng, tối qua nàng rõ ràng là ngủ ở bên phải Diệp Thu, nói cách khác là ngủ gần cửa sổ, sao bây giờ lại là mình ngủ ở trong? Thậm chí còn có thể thấy mặt ông. Đáng lẽ phải là Diệp Thu ở giữa nàng và ông chứ.



Khốn kiếp. Nhất định là tên khốn kiếp đó đã dịch chuyển thân thể mình.



Bố Bố lật người, chợt nghe sau lưng truyền tới tiếng kêu đau nhỏ của một nam nhân.



"May bị cô vặn gảy". Tiếng Diệp Thu vang lên ở bên tai, Bố Bố còn có thể cảm giác được hơi nóng dọc bên tai, khoảng cách hai người rất gần.



Vặn gảy? Vặn gảy cái gì?



Bố Bố xoay đầu qua, vừa vặn đụng phải con ngươi màu đen của Diệp Thu.



"Vì sao tôi lại ngủ ở trong? Có phải là anh cố ý chuyển tôi vào không? Anh nhích tới gần tôi như thế làm gì? Lui lại..."



"Lui lại? Vậy tôi phải rút ra".
Bố Bố không hề lên tiếng, người núp trong chăn có hơi nức nở.



Một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, vũ khí của con gái mãi mãi không thay đổi.



Nàng khóc như vậy khiến Diệp Thu có chút áy náy, vừa mới trưng dụng thân thể người ta giải quyết vấn đề của mình, bây giờ phủi mông mà rời đi, Diệp Thu thật đúng là không làm được chuyện cầm thú này.



Mặc dù Đường Quả vẫn kiên trì cho rằng Diệp Thu chính là cầm thú.



Diệp Thu kéo mền ra, Bố Bố lại túm rất chặt, căn bản không thể kéo ra.



Diệp Thu cũng chỉ có thể đút đầu vào trong mền, đưa sát tới bộ ngực đầy đặn cùng cái mông vểnh cao của nàng, nói: "Tôi nghĩ đây nhất định là hiểu lầm. Tôi không biết cô vì sao đột nhiên lại nhào qua dụ dỗ tôi, nhưng tôi sẽ không... sẽ không trách cô". "Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, là tôi cự tuyệt không đủ kiên quyết. Hơn nữa, sau nhiều lần chịu sự khiêu khích của cô, tôi cũng bị kích thích. Cô là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa bộ ngực đầy đặn, chân lại dài như vậy... tôi nghĩ bình thường hẳn là có không ít nam nhân liếc trộm cô phải không? Cùng cô nằm trên một cái giường, cô lại chủ động như vậy, tôi không chịu nổi cũng là chuyện có thể hiểu".



"Chuyện này cũng đã qua rồi, mọi người cũng không cần nhớ lại". Diệp Thu vỗ vỗ vai Bố Bố, an ủi nói.



"Cứ bỏ qua như vậy sao? Anh nói dễ nghe nhỉ. Thân thể của tôi cứ mơ hồ như vậy mà cho người khác, chẳng lẽ muốn tôi xem chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao?" Bố Bố che miệng khóc, người càng run bần bật.



"Cũng không phải một mình cô như thế mà? Con gái đều đem thân thể cho người khác một cách hồ đồ cả". Diệp Thu nhỏ giọng nói. "Hơn nữa, tôi không phải là lần đầu tiên, cô cũng không phải là lần đầu, chúng ta coi như là đang nằm mơ đi".



Nói như vậy có phải là có hơi vô sỉ không? Diệp Thu thầm nghĩ.



"Cái gì? Anh dựa vào cái gì mà nói tôi không phải là lần đầu tiên?"



Bố Bố "soạt" một cái xốc mền lên, lúc đang muốn nổi đóa, đột nhiên Bố lão gia tử nhúc nhích, nàng lại "soạt" một tiếng lập tức nằm xuống, đêm mền che trên người mình và Diệp Thu. Nếu để ông thấy nàng với Diệp Thu nằm trên một giường quần áo xốc xếch, e rằng sẽ tức khí mất.



"Cô là lần đầu tiên sao?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.



"Đương nhiên". Bố Bố nói xong, liền vén một góc chăn lên, muốn tìm vết máu trên giường chứng minh cho Diệp Thu thấy.



Nhưng tìm tới tìm lui, vẫn không tìm thấy vết máu kia ở chỗ nào. Thậm chí còn lén kéo quần lót của mình ra xem, nhưng vẫn không thấy một vệt máu nào.



"Sao lại thế? Sao lại thế?" Bố Bố ngồi ở trên giường đờ đẫn, nước mắt rơi xuống vô thành vô tức.



"Không sao. Không cần quan tâm đến cái này". Thấy bộ dạng của Bố Bố, Diệp Thu có chút đau lòng, ngồi dậy ôm Bố Bố, để đầu nàng tựa lên vai mình, nhẹ nhàng an ủi.



"Sao lại như thế chứ? Tôi không phải là một cô gái tùy tiện mà". Bố Bố càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt rất nhanh liền thấm ướt một bên vai của Diệp Thu.



"Tôi biết". Diệp Thu rất nghiêm túc gật đầu. Nhớ tới lúc cảnh tưởng lúc tối nàng điên cuồng đòi lấy, nghĩ thầm, lúc cô tùy tiện thì đã không còn là nữ nhân nữa.