Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 286 : Câu lạc bộ Thiết Huyết

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


Diệp Thu còn đang suy nghĩ có nên tham dự cái Hồng Môn yến này không thì Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đã không thể chờ đợi mà hỏi người ta có danh sách tên mình không.



"Chúng tôi là người một nhà với Diệp Thu, họ Yến kia sao không mời chúng tôi chứ?"



"Có thể mang theo người nhà không? Cuối cùng cũng có người mời chúng ta ra ngoài chơi. Ở trong phòng này buồn bực mấy ngày nay, sắp không thở nổi rồi".



Diệp Thu cầm thiệp mờ trong tay xem đi xem lại, mười mấy chữ ngắn ngủi kia đã bị hắn nhìn mấy chục lần. Thay vì nói là đang nghiên cứu nội dung trên tấm thiếp đó, chi bằng nói là đang cúi đầu suy tư đi.



Yến gia rốt cuộc đã đứng ra sao? Bọn họ định đối phó với mình thế nào đây? Mình có thể ứng phó sự đả kích mạnh mẽ của bọn họ không? Chẳng lẽ gã thật dám không kiêng nể gì cả à?



Mấy vấn đề liên tiếp xuất hiện trong đầu, trong lòng Diệp Thu vừa cao hứng lại thấp thỏm không yên, mấy động tác nhỏ của mình rốt cuộc cũng đã khiến bọn họ chú ý. Nếu bọn họ vẫn không ra tay, Diệp Thu thật đúng là không tìm ra được sơ hở gì để công kích bọn họ. Thành Yến Kinh rộng lớn như vậy, Yến gia bọn họ dĩ nhiên cũng sẽ phải bố trí một chút phòng vệ.



Chỉ cần nhảy ra là tốt rồi, làm nhiều sai nhiều, tìm kiếm từng chút một thể nào cũng lộ ra dấu vết của bọn họ, sau đó co kén lột tơ, một hành động liền phá địch. Chỉ là đối mặt với Yến gia cường đại, Diệp Thu cũng không dám chắc có thể toàn thắng đối thủ.



Chẳng lẽ lịch sử tái diễn, mình giống lão đầu tử hai mươi năm trước phải rời khỏi Yến Kinh?



Thắng lợi sẽ thuộc về mình. Diệp Thu hung hăng mà thầm nghĩ.



Nhìn thấy quân nhân kia vẫn còn đang đợi mình trả lời, cười nói: "Câu lạc bộ Thiết Huyết này ở đâu?"



"Diệp tiên sinh có thể nói cho chúng tôi biết thời gian ngài tham gia yến hội, chúng tôi sẽ phái xe tới đón ngài". Nam nhân không nóng không lạnh nói.



"Phải phái hai chiếc xe nha. Nếu không chúng tôi ngồi không được. Bốn người lận đó". Lâm Bảo Nhi duỗi bốn ngón tay ra.



Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi luôn ở bên cạnh nói chen vào, thoạt nhìn rất không lễ phép, nhưng thái độ quân nhân kia đối đãi với hai người cũng khá cung kính, thân thể đứng thẳng tắp, không có chút bất mãn nào.



Nam nhân áo đen không đáp, lẳng lặng chờ câu trả lời của Diệp Thu.



"Bảy giờ". Diệp Thu nói.



"Vâng. Đúng bảy giờ xe sẽ đỗ trước cổng biệt thự". Nam nhân gật đầu, đi thẳng ra ngoài. Chỉ lát sau, chợt nghe có tiếng xe jeep khởi động ở cổng.
Trong phòng này ngoại trừ hai cô gái Diệp Thu mang đến, những nam nhân khác đều thuần một sắc, cho dù là những bồi bàn kia, cũng đều là nam nhân mặc áo bành tô thắt nơ.



Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi cũng không ngờ yến hội tham gia đều là nam nhân, một nữ nhân cũng không có, hai người tiến vào bị người ta vây xem giống như gấu mèo đi trên đường cái, thoáng cái mặt đỏ bừng.



Trong lòng Diệp Thu thầm mắng, họ Yến đúng là từng nói muốn thấy mình làm trò cười. Mình chỉ định kéo cọp cái Lâm Bảo Nhi này tới dùng, cũng không chú ý hai chữ Thiết Huyết của câu lạc bộ Thiết Huyết.



"Chiêm Sinh, bọn họ lai lịch thế nào?" Một trung niên nam nhân cầm một ly Whiskey trong tay dùng rượu che miệng mình, hỏi nhỏ.



"Không biết. Trước kia chưa từng thấy qua".



"Nghe nói là khách quý do Yến đại thiểu mời tới, trong kinh thành có nhân vật hàng đầu vậy sao? Có thể là ở quân khu Ký Nam hoặc Thành Đô tới, mấy năm nay hai quân khu này ngược lại cũng xuất ra không ít người tài".



"So với quân khu Yến Kinh thì thế nào?"



Người khác kéo thành tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, chỉ trỏ về phía bọn họ. Diệp Thu cũng không nhận ra ai trong đám người này, đành phải kéo Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đi ăn gì đó. Ít nhất những thứ này và rượu vang bọn họ vẫn còn biết.



"Diệp Thu, sao anh lại ở đây?" Giọng nói sang sảng của một nam nhân vang lên.



Diệp Thu quay đầu lại nhìn, liền thấy một đại hán lưng hùm vai gấu khi đi tản mát khí thế sải bước về phía mình, sau lưng còn đi theo mấy nam nhân lưng thẳng đầu ngẩng mà bước.



"Diệp Hổ?" Diệp Thu lập tức sửng sốt, không ngờ lại gặp một người quen cũ ở đây. Kể sau ngày đầu tiên mình bị khai trừ lúc học quân sự, liền không còn nhìn thấy gã nữa. Gã không phải đang ở trong quân doanh cùng Phương thủ trưởng sao? Sao lại chạy về Yến Kinh?



Diệp Hổ cũng không để ý đến ánh mắt kiêng nể của người xung quanh, sải bước đi tới trước mặt Diệp Thu, một quyền đánh vào ngực hắn, cười nói: "Xem như nhìn thấy anh rồi đó. Anh không biết, từ sau lần trước chúng ta đánh một trận thống thống khoái khoái, tôi lại cùng những cao thủ chó má trong quân đội kia so chiêu, nhưng ngay một chút thú vị cũng không có, giống như đang chơi với đứa nhỏ vậy. Tôi cũng bực bội không chịu được, chúng ta khi nào lại đánh một trận được không? Lần này tôi nhất định sẽ không bại bởi anh nữa".



Giọng nói của Diệp Hổ thật sự rất lớn, người xung quanh đều dỏng tai lên nghe. Nghe thấy nam nhân xa lạ trước mặt này lại có thể chiến thắng Diệp Hổ, ánh mắt không ít người trẻ tuổi ở đây nhìn Diệp Thu nóng rực lên.



"Lúc nào cũng được. Chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa biết, đây là chỗ nào?" Diệp Thu cười khổ nói.



"Là câu lạc bộ Thiết Huyết đấy. Câu lạc bộ của quân nhân và đặc cần nước Trung Quốc, do mấy hệ thống quốc an tinh anh lập nên. Sao anh lại tới đây?"