Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 289 : Một quỳ vì ân sư (2)

Ngày đăng: 02:32 19/04/20


"Cũng không phải tất cả. Còn có quân thể quyền của bộ đội đặc chủng và một ít kỹ năng màu mè gia truyền". Diệp Hổ vừa vặn eo vừa đáp.



"Vịnh Xuân Quyền của Phương lão có thể nói là nhất tuyệt. Khi một số lão tiền bối đều lần lượt qua đời, mà con cháu đời sau lại không thể tiếp thu được bộ quyền pháp tinh túy ngày nay, nên lão được xưng tụng là người siêu quần xuất chúng nhất".



" Võ lâm tuyệt học đếm Vịnh Xuân, kết hợp cương nhu quỷ thần khiếp. Thốn kình đột phát người khó trốn, mắt phượng lá liễu đoạt nhân hồn. Không ít bộ đội đặc chủng quốc gia mới vừa tiến hành thử nghiệm nhẫn thuật, mà Vịnh Xuân đến từ Trung Quốc phương Đông lại đã sớm lọt vào quân giới cùng giới phương Tây. Các loại bộ đội mũi nhọn đẳng cấp cao như Chiến đội lục hải quân, Cục điều tra liên bang (FBI) của Mỹ, bộ đội đặc chủng SEK của Đức, bộ đội đặc chủng hàng không Ai Cập, bọn họ đều tiến hành phân tích nghiên cứu Vịnh Xuân Quyền".



"Tôi đã giao thủ với mấy gã bộ đội đặc chủng trong đó, bọn họ mặc dù không tính là gì, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường. Anh cũng tinh anh bộ đội đặc chủng nước Trung Quốc, trước thử một chút Vịnh Xuân của anh đi. Có thể bắt đầu rồi chứ?"



"Đương nhiên". Diệp Hổ nắm nắm tay, thanh âm hào sảng đáp. Người quốc gia khác chỉ học được chút da lông, làm sao có thể so với đệ tử đích truyền như gã?



Trong lòng hạ quyết tâm, gã nhất định phải làm cho Diệp Thu nhìn với cặp mắt khác xưa.



"Tốt lắm. Dùng tất cả chiêu thức của anh để công kích tôi, tôi sẽ không công, chỉ phòng thủ". Diệp Thu lớn tiếng hô.



"Không thành vấn đề". Diệp Hổ hét lớn một tiếng. Một chiêu gối tay đập thẳng mặt Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Diệp Thu hai tay dấu ở sau lưng, nói rõ là không định tiến công, chỉ phòng thủ, thân thể hơi nghiêng, liền tránh được chiêu thức sắc bén này của Diệp Hổ, rống lớn nói: "Đến đây".



Diệp Hổ một kích thất bại, lấy chưởng làm quyền, chiêu bổ về phía mặt Diệp Thu chợt trượt xuống dưới, chọc thẳng về phía lồng ngực của hắn.



Thân thể Diệp Thu hơi ngửa ra sau, lại lần nữa khiến chiêu thức Diệp Hổ thất bại, hét lớn: "Ra chiêu nhiệt tình chút đi".



"Tiêu rồi". Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ đầu của mình, nhìn Diệp Thu trên đài: "Hắn có phải bị choáng không? Làm gì có người nào chỉ chịu đánh không hoàn thủ chứ?"




"Kể từ sau khi thua anh trận đó, tôi càng cố gắng, đi học tập càng nhiều thứ. Tôi tưởng rằng học càng nhiều... tôi càng lợi hại. Nhưng không ngờ, tôi học càng nhiều, bại tôi tưởng tôi không đủ cố gắng, sau đó lại đi học mấy thứ khác... hóa ra tôi đã đi vào một ngõ cụt".



Dùng mồ hôi và máu cùng thời gian dồn lên võ kỹ, nhưng cứ lần lượt thất bại. Cho tới nay, gã đều tưởng mình học không đủ nhiều, không đủ nhiều. Sau đó càng thêm cố gắng tiếp thu càng nhiều thứ, nhưng thất bại vẫn như hình với bóng.



Có đôi khi, gã thậm chí còn nghĩ, chính mình có phải là thích hợp luyện võ không.



Thất bại cùng dao động lòng tin với nam nhân xem võ như mạng mà nói, càng đau khổ gấp vạn lần đao cắt súng bắn.



Hôm nay đã có người nói với mình là sai rồi, cũng nói cho mình biết sai ở đâu, cho mình đi thông đường thành công, khó trách Diệp Hổ lại mừng đến phát khóc.



Diệp Hổ đột nhiên giãy dụa kịch liệt, hai tay chống lên, không để ý sống lưng đau đớn như bị gãy vỡ, cắn răng, xuất ra khí lực cả người, cuối cùng từ dưới mặt đất bò dậy.



Đông!



Diệp Hổ hướng Diệp Thu quỳ xuống dập đầu ba cái rầm rầm, la lớn: "Cảm ơn anh đã chỉ điểm sai lầm, xin thu tôi làm đồ đệ".



Lúc Yến Thanh Phong dẫn một đám người xông vào, vừa đúng lúc thấy một màn này.



Diệp Hổ, nam nhân Diệp gia cũng muốn đứng về phía hắn sao?



Trên mặt Yến Thanh Phong mặc dù đang cười, nhưng khóe miệng lại hơi giật giật.