Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 302 : Một kiếm bổ tới

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Ai hô cắt vậy? Không phải đạo diễn hô cắt sao?



Nhiễm Đông Dạ lộ vẻ mờ mịt nhìn sang, vừa rồi rõ ràng đã nhập vai, đó là một cảm giác thật kỳ diệu. Xem nhẹ sự tồn tại của người xung quanh, hai người tựa sát vào nhau, sau đó hôn môi. Tại sao lại bị người ta hô cắt chứ?



Diệp Thu cũng lộ vẻ xấu hổ mà đứng ở đó, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía ba cô gái ở chung cư Xanh kia. Thính giác của hắn khác với người thường, tất nhiên là nghe được hô cắt là giọng nữ. Ngoại trừ Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, còn có thể là ai chứ?



Trầm Mặc Nùng cau mày, áo khoác dài màu xám bạc trên người không che dấu được nét tuyệt đại tao nhã của nàng. Chỉ đứng im lặng ở đó, đã hấp dẫn sự chú ý của vô số nam sinh. Những sinh viên này mặc dù chưa ra cửa trường, nhưng thẩm mỹ quan cơ bản vẫn có. Bình thường lúc xem phim Tấn Lôi đều là dùng từ mấu chốt là "nhân thê ngự nữ", tướng mạo, dáng vóc và khí chất của Trầm Mặc Nùng đều vượt xa những cô gái khiến bọn họ xuân tình bộc phát kia.



"Bảo Nhi. Không được làm loạn". Trầm Mặc Nùng trừng mắt nói Lâm Bảo Nhi. Cô bé này thật là coi trời bằng vung, chuyện gì cũng có thể làm được.



Đường Quả mặc dù cũng rất tức giận Diệp Thu và một cô gái khác hôn môi trước mặt mọi người, nhưng nàng vẫn còn nhẫn nại được. Lâm Bảo Nhi làm sao biết nhẫn nại là gì? Không thích thì liền phá, đây chính là quy tắc làm việc của nàng.



"Em nào có làm loạn chứ?" Lâm Bảo Nhi quệt mồm nói.



"Người ta quay phim, em sao lại hô dừng?" Trầm Mặc Nùng mặt lạnh lùng nói. Bảo Nhi này thật đúng là bị mình làm hư rồi, xem ra cần phải giáo dục lại một phen mới được.



"Sao em không được hô? Nếu tất cả mọi người thấy không vui, vì sao em không thể hô? Sắc mặt vừa rồi của chị Đường Đường khó coi như vậy có thể không hô sao, sắc mặt của chị cũng thế, chị cũng không nói chuyện, em liền thay các chị hô. Có gì không tốt chứ?" Lâm Bảo Nhi đúng lý hợp tình nói.



Đường Quả và Trầm Mặc Nùng lộ vẻ xấu hổ, hai người sau khi liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh liền tự tách ra. Không ngờ cô bé này lại có tâm tư như thế. Bình thường thì trông rất tùy tiện, nhưng lại có thể phát hiện sắc mặt các nàng có gì không đúng.




Mẹ Trầm Mặc Nùng cười không ngậm miệng được, mẹ vợ nhìn thấy con rể, càng nhìn càng yêu mến. Con gái và con rể cùng về thăm bọn họ, tất nhiên trong lòng cực kỳ vui vẻ. Hận không thể nhanh chóng giúp bọn chúng thành hôn, để bọn chúng sống ở Tô Hàng không đi nữa.



Trên bàn cơm, Diệp Thu bồi Trầm Nhi Hiền uống bình Nữ Nhi Hồng tự nhưỡng của người Tô Hàng, một vò rượu chôn ở trong đất mấy năm, đợi đến khi lấy ra chỉ còn hơn một nửa, nhưng hơn một nửa rượu này lại hương thơm nồng đậm, mùi rượu xộc vào mũi.



"Ba còn sợ các con về bây giờ nữa. Tô Hàng trong thời gian này loạn lắm. Quách gia và Hàn gia đấu đến chết đi sống lại, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chuyện Quách gia dính tới hắc đạo nếu là người sáng suốt đều biết, nhưng ai dám truy cứu chứ?"



"Bây giờ hay rồi, Hàn gia nắm được cái đuôi của nó không tha. Đơn giản chỉ cần bức người vào chỗ chết. Dính tới hắc đạo, tội danh này vừa lớn vừa nhỏ. Có điều hai hổ đấu nhau, tất có một con bị thương. Cũng không biết ai sẽ đắc lợi. Tứ đại gia tộc, đó chỉ là nhất thời".



Trầm Nhi Hiền còn đang lộ vẻ cảm thán, người vợ vẫn còn phong vận của gã lấy đũa gõ mu bàn tay gã, nói: "Loại chuyện này anh quan tâm làm gì? Tứ đại gia tộc đến phiên ai cũng không tới phiên chúng ta. Tống gia chẳng lẽ ngồi không à? Còn có hai nhà Hoàng, Lý gần đây cũng thế mạnh. Em nói à, trông chừng một ít cơ nghiệp này của Trầm gia chúng ta là được rồi".



Diệp Thu cười mà không nói, sau sự kiện lần này, nhà cực kỳ có thu hoạch vẫn là Trầm gia. Chỉ là bây giờ hắn sẽ không nói huyền cơ bên trong cho bọn họ biết. Có điều Trầm Mặc Nùng nhất định sẽ đoán được một chút. Mình có rất ít bí mật có thể giấu được nàng.



Đợi đến khi đêm khuya người vắng, Diệp Thu nghiêng tai nghe ngóng, chung quanh đã không còn thanh âm. Hắn từ trên giường bò dậy, kéo cửa phòng lặng yên không chút tiếng động, sau đó nhảy qua tường thần không biết quỷ không hay.



Bá!



Người Diệp Thu còn chưa chạm đất, một đạo hàn quang sắc bén đã bổ ngang tới thân thể còn chưa đứng vững của hắn.