Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 309 : Một gian phòng?

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Trầm Mặc Nùng vốn không muốn chấp nhặt với gã, nhưng sau khi nghe được lời của gã, đôi mi thanh tú nhíu chặt, mặt lạnh lùng nói: "Chú có tư cách nói những lời này sao? Nể cha một phần, lần này bỏ qua cho chú. Nếu chú không biết phân biệt. Sau này, đừng có lại tới đây".



"A, khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ. Tao mặc dù không có cổ phần trong Trầm gia, nhưng tao vẫn là người Trầm gia đó? Đây là cái mày có thể gạt bỏ được à? Tao tới tế tổ, mày dáo ngăn cản tao sao?" Trầm Nhi Lập bị Trầm Mặc Nùng khiến không thể xuống đài được. Sắc mặt âm trầm nói.



"Ném ra". Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu nói.



"Tôi rất thích làm chuyện này". Diệp Thu vẻ mặt vui cười đi tới chỗ Trầm Nhi Lập.



"Mày động vào tao thử xem? Tao muốn mở đại hội công thẩm trong gia tộc..."



Lời Trầm Nhi Lập còn chưa nói hết, đã bị Diệp Thu chụp cổ áo, nhấc cả người lên.



Một màn khiến người ta kinh ngạc xuất hiện, Diệp Thu vóc người gầy yếu nhấc Trầm Nhi Lập lên so với hắn không thấp hơn bao nhiêu như không có chuyện gì. Nhảy nhẹ nhàng xuống cầu nhỏ, chạy tới góc vườn hoa mai.



"Thả tao ra. Cái đồ cẩu tạp chủng nhà mày".



"Trầm Mặc Nùng, con điếm mày. Mau bảo hắn thả tao xuống..."



"Liệt tổ liệt tông à, các người có thấy không? Đây chính là nghiệp chướng đó".



Diệp Thu cũng chẳng thèm để ý đến sự giãy dụa và nhục mạ của Trầm Nhi Lập. Nhấc gã lên chân tường, một tay cầm áo gã, tay kia cầm một chân gã, sau đó dùng sức ném ra ngoài tường.



Loảng xoảng!



Ngoài tường vang lên một tiếng vang thật lớn, có một màn tuyết văng tung tóe lên, bay từ ngoài tường vào trong tường, thanh âm của Trầm Nhi Lập câm bặt.



Lúc Diệp Thu nhàn nhã trở lại, đám bạn kia của Trầm Nhi Lập đều choáng váng. Hai nam nhân vốn còn định ra tay giúp đỡ nhưng lúc ánh mắt Diệp Thu quét tới người bọn họ, đều không tự chủ được mà lùi về sau.



"Muốn tôi tống một đám ra ngoài sao?" Diệp Thu cười hỏi.




"Không đâu. Anh sao lại không cần Tinh Tinh chứ? Tinh Tinh là người đẹp. Thần Thần, con sau này muốn kết hôn với Tinh Tinh, có đúng không?" Trầm Mặc Nùng nhìn Cảnh Thần nói, muốn nó dỗ em.



Cảnh Thần suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Con vốn là đã đáp ứng lấy em. Nhưng con bây giờ thấy bọn con không thích hợp, em quá nhỏ".



Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm, TV bây giờ cả ngày toàn chiếu những thứ bậy bạ, những đứa nhỏ miệng còn hôi sữa, đi ra đường còn chưa vững mà mở miêng ra đều là chuyện yêu đương.



Lợi hại hơn chính là, người ta thậm chí còn học xong cách giang chân.



Cuối cùng dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng, khiến Thần Thần lại đồng ý lấy em mới giải quyết được chuyện này. Có hai đứa nhỏ bên cạnh, mặc dù náo nhiệt, nhưng hai người thật đúng là không có cơ hội nói những gì có thể nói.



Sau khi ăn xong, lão Cảnh đưa nước trà tới. Cũng xin Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng buổi tối không cần về vội, ở lại đây một đêm.



Trầm Mặc Nùng cúi đầu nhấp trà không nói lời nào, Diệp Thu liếc nhìn Trầm Mặc Nùng một cái, cười nói: "Được rồi. Phiền đại tẩu. Buổi tối đường trơn, lái xe cũng quả thật không tiện".



Lão Cảnh gật đầu đồng ý, sau đó đi ra ngoài thu dọn phòng cho Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng nghỉ ngơi.



Có điều, làm sao bố trí phòng lại khiến vợ chồng lão Cảnh khó xử.



"Bà nó này, bà nói chúng ta chuẩn bị một phòng tốt, hay là chuẩn bị hai phòng thì tốt?" Lão Cảnh lộ vẻ khó xử nói.



Vợ lão Cảnh nghĩ một lát, nói: "Chuẩn bị một phong đi".



"Có thể vậy sao? Nếu bọn họ vẫn chưa phát triển đến mức đó, vậy gian phòng này phải làm sao?" Lão Cảnh lúng túng nói.



"Ông ngốc quá. Người ta chạy đường xa tới, buổi tối lại không muốn về, không phải là để hành động sao. Nếu chúng ta chuẩn bị hai phòng, sợ là không những không tốt, mà còn đắc tội với người ta. Như vậy đi, chúng ta dọn hai phòng. Nhưng trước tiên cho bọn họ một gian, Nếu bọn họ nói không được, chúng ta lại chỉ gian phòng kia cho bọn họ".



"Đúng. Cứ vậy đi". Lão Cảnh gật đầu đáp ứng.