Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 323 : Một người cũng không thể thiếu

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


New York. Lâu đài Weems Castle.



Lâu đài Weems Castle là do công tước Weems xây dựng nên, bởi vì cả đời ông sùng bái họa sĩ Kandinsky theo trường phái ấn tượng, đây là họa sĩ nổ tiếng nhất trong trường phái này. Cho nên tạo hình bên ngoài của lâu đài đều được trang trí đểu cố gắng hết mức thể hiện phong cách này. Nhìn bề ngoài, cả tòa lâu đài giống như là quỷ ốc của Hoa Hạ quốc.



Bốn phía là bàn gỗ dài hơn hai thước, trên đó có nhiều nam nhân hoặc là nữ nhân đi giày da mặc Tây trang đang ngồi. Trong những người này có ngươi còn rất trẻ tuổi, cũng có những người trên mặt đã xất hiện vết nhăn. Trong bọn họ có người Hoa Kỳ, người nước Anh, người nước Pháp, Italia hoặc là người Do Thái, thậm chí còn có người Hoa Hạ quốc, người Nhật Bản hoặc là người Hàn Quốc, màu da của bọn họ không giống nhau nhưng mà đều có chúng một đặc điểm, đó chính là uy nghiêm cùng tự tin. Ngay cả một lão nhân đang trầm mặc ở ghế chủ tọa thoạt nhìn thì là người hòa ái dễ gần, cũng làm cho người ta cảm thấy có chút áp lực.



" Thị trường Châu Á triệt để tan vỡ, hơn nữa lại thất bại nghiêm trọng như vậy, thậm chí cả Thượng Đế cũng bị hù cho kinh hãi. Ai có thể giải thích được chuyện này? Cho dù chỉ là lấy cớ thôi cũng tốt. Thượng Đế ở trên cao nhìn xuống, ta nghĩ hẳn là ngài cũng sẽ khoan thứ cho những người hầu trung thành nhất của mình. Mọi người nghĩ thế nào?"



Người ngồi ở chủ vị, bị hói ở phía trước, còn phía sau tóc lại mọc tươi tốt, là người Hoa Kỳ có cái mũi rất to, lúc nói chuyện thì thích đưa tay làm ra đủ mọi thủ thế. Lão quét mắt nhìn toàn trường , phá vỡ sự trầm mặc trong đại sảnh, tuy lời lẽ hài hước, nhưng ở đây cũng chỉ có ba người dám nhìn thẳng vào ánh mắt của lão.



Một người Italia thân thể gầy gò nhưng tinh thần lại rất phấn chấn nhấp một hớp rượu mạnh, đang ngồi đối đối diện với người Hoa Kỳ người Hoa Kỳ, nói: "Thị trường Châu Á vốn là do Thomson tiên sinh phụ trách. Ta nghĩ ông ta có quền lên tiếng trong chuyện này".



Tất cả mọi người đều hiểu rằng, La Đức Liệt cùng Thomson cạnh tranh kịch liệt, thủ lĩnh già rồi, sang năm sẽ đến thời hạn nghỉ hưu. Mà thủ lĩnh mới thì sẽ được tuyển ra một người từ trong hai người này. Cho nên, từ ba năm trước bọn họ đã không ngừng tranh đấu. Thủ lĩnh lại rất thích cục diện như vậy. Dù sao, người dưới tay tranh đấu so với việc cấp dưới của mình liên thủ tranh đấu cùng mình thì hay hơn nhiều. Như vậy thì quyền lực của lão mới có thể phát huy tới mức lớn nhất.



Lần này tam thủ lĩnh quản lý thị trường Châu Á xuất hiện nhiễu loạn như vậy, tất cả biên dịch, đạo diễn cùng với con hát phụ trách chấp hành nhiệm vụ tình báo của đoàn kịch bị hốt gọn một mẻ, cũng may chương trình này được tổ chức rất nghiêm khắc. Bọn họ đã sớm vì tổ chức mà chuẩn bị tốt, cùng với thủ lĩnh tự tìm tới cái chết. Bằng không, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.



Nhưng mặc dù là như vậy, vẫn khiến cho các quốc gia có quan hệ đề cao chú ý. Điều này ảnh hưởng rất không tốt tới lợi ích của tổ chức bọn họ.



Có cơ hội tốt như vậy, tất nhiên nhị thủ lĩnh La Đức Liệt sẽ không bỏ qua cơ hội giậu đổ bìm leo. Hơn nữa, nếu như tam thủ lĩnh Thomson trong thời gian ngắn không thể làm ra thành tích chói lọi, sang năm khi diễn ra việc tranh giành ngôi thủ lĩnh, hẳn là sẽ thất bại.



Thomson thấp bé mập mạp, đeo gọng kính dày. Trên những đầu ngón tay mập mạp có một chiếc nhẫn màu mặt trên có viên đá mày ngọc bích tỏa ra ánh sáng u lam. Người có nhãn lực tốt nhất định sẽ nhìn ra. Đây chính là viên Lam Bảo Thạch lớn nhất xinh đẹp nhất được khai thác tại khu vực Á Mễ Nhĩ ở Châu Phi. Cho nên được xưng là ngôi sao Á Mễ Nhĩ. (Dg:Trong này một số cái tên không không thể chuyển được sang tiếng anh nên mình giữ nguyên)



Nghe nói chiếc nhẫn này chỉ thuần túy quan sát vẻ mỹ quan cũng đã vượt xa những chiếc nhẫn nổi tiếng khác ở Châu Phi. Cho nên khiến cho vô số thương nhân buôn bán đã quý dòm ngó. Nhưng mà làm cho người ta không thể nào hiểu được là: Sau khi khai thác xong thì khối bảo thạch này cũng lập tức biến mất. Không nghĩ tới giờ nó lại được khảm trên mặt nhẫn. Được một cá nhân nắm giữ.



Nghe thấy La Đức Liệt không chút nào khách khí chĩa mũi nhọn về phía mình. Thomson hơi nhíu mày. Hai bàn tay mập mạp bắt vào nhau, nói: "Tôi xin lỗi chư vị đang ngồi ở đây, chuyện này là trách nhiệm của tôi. Tôi không ngờ đạo diễn phụ trách thị trường Châu Á lại vội vàng như vậy, làm cho sự tình trở thành như thế. Điều này hoàn toàn không phù hợp với những điều chúng ta đã dạy hắn, phải có tinh thần của độc xà chờ mồi. Tên người hắn thiếu hai điều quan trọng nhất đó là sự tỉnh táo và sự kiên nhẫn. Thất bại là điều đương nhiên".


"Có thể". Diệp Thu một lần nữa trả lời.



"Vậy là tốt rồi. Em muốn đi làm quân nhân. Diệp Thu ca ca, bảo trọng nha".



Tin sau cùng có một ký hiệu mặt cười, cực kỳ giống bộ dáng Lâm Bảo Nhi khi cười rộ lên, chỉ là khi mà Diệp Thu, trong ánh mắt đột nhiên lại có phần ướt át.



Bảo Nhi, bảo trọng!



Diệp Thu từ trên giường đứng lên, đẩy cửa sổ ra, ánh mắt hướng về phía mà mỗi sáng sớm Lâm Bảo Nhi đều đứng đó luyện tập công phu. Phảng phất như nhìn thấy bóng dáng màu hồng vẫn còn đang ở đó, khôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt to trong sáng, trên trán đổ đầy mồ hôi, trên mặt dính đầy đất bụi, mấy lần té ngã, nhưng sau đó lại kiên trì đứng lên.



Bảo Nhi, em nhất định sẽ trở thành hiệp nữ.



Không, trở thành nữ quân nhân ưu tú nhất.



Khi mà Diệp Thu lái xe trở lại Lam Sắc Công Ngụ, Trầm Mặc Nùng đang nói chuyện với một phụ nữ trung niên ở trong sân.



Trông thấy Diệp Thu trở về, liền bước tới giới thiệu: "Đây là Lý tẩu, là người làm của nhà Quả Quả. Vốn là người chăm sóc cho chú Đường, giờ đây được Quả Quả cử tới trông nom Lam Sắc Công Ngụ".



Diệp Thu gật gật đầu, trông thấy Lam Sắc Công Ngụ có phần vắng vẻ, trong lòng tự nhiên cảm thấy có áp lực, hỏi: "Khi nào thì cô đi?" Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi lần lượt rời đi, Trầm Mặc Nùng cũng không cần thiết phải ở lại đây. Nàng sắp sửa tiến hành đi quan hệ phát triển sinh ý trong thị trường Hoa Hạ quốc, trở lại Tô Hàng khống chế xí nghiệp Thẩm gia. Nàng không thể buông tha cơ hội mà Diệp Thu mang đến lần này.



"Ngày mai". Trầm Mặc Nùng nói, nàng liếc nhìn Diệp Thu, nhẹ nhàng thở dài: "Tôi lưu lại cùng anh một đêm".



"Được". Diệp Thu mỉm cười gật đầu.



"Quả thật là anh đã quyết định rồi sao?" Trầm Mặc Nùng chăm chú nhìn Diệp Thu. Hai ngày nay sắc mặt hắn có phần tiều tụy, khiến cho nàng đau lòng mà hỏi thăm.