Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 333 : Dùng tiểu thí nghiệm để tán tỉnh

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Mồng một, là ngày đi chúc tết người thân bạn bè.



Khi Diệp Thu còn đang ngủ thì nhận được điện thoại của Dương Nhạc nói hắn và Lý Đại Tráng muốn qua thăm chúc tết. Sau khi đáp ứng hắn, Diệp Thu vội vã dậy thu dọn nhà cửa. Cũng may hôm qua Nhiễm Đông Dạ đã giúp hắn mua chút hạt dưa bánh kẹo các loại, nếu không thì cũng chẳng biết lấy cái gì ra mà đãi khách.



Hai người đến ngồi chơi một lát rồi cũng rời đi. Sau đó Diệp Thu cũng lái xe ra ngoài đi chúc tết. Đêm qua nói chuyện điện thoại với lão gia tử, ông ta nhờ hắn đi bái phỏng một ít bạn thâm giao. Bao gồm Hàn lão gia tử người Diệp Thu vốn đã thân quen, Nhiễm gia Nhiễm lão gia tử, còn có một số lão nhân mà Diệp Thu trước đây chưa từng tiếp xúc nhưng khi hắn tới nhà vẫn được chiêu đãi nhiệt tình. Ví dụ như Liêu gia, Hoàng gia, Bách Lý gia.



Có đôi khi, Diệp Thu quả thật tin rằng, lão đầu tử kia đã từng danh chấn kinh thành. Nếu không, sao lại có một mạng lưới "thâm hậu" như vậy? Rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, khiến cho ông ta rời xa kinh thành chạy đến một nơi thâm sơn cùng cốc rồi ở đó mấy chục năm?



Có điều là, gì mà tiểu thư khuê các rồi thì các phu nhân... yêu thương nhớ nhung theo như lời của lão đầu tử nói thì có đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng được.



Sau khi Diệp Thu lại gọi điện thoại chúc mừng năm mới Bố lão gia tử, từ chối lời mời đến dùng bữa trưa của họ, thì vội vã lái xe đến Tô Hàng. Sáng hôm nay Trầm Nhi Hiền đã tự thân gọi điện thoại cho hắn, mời Diệp Thu đến ăn trưa.



Nhạc phụ tự mình mời, sao có thể không đi?



Khí trời Yến Kinh se lạnh và khô ráo. Nhưng khí trời Tô Hàng lại lạnh căm, cái lạnh như chui ra từ trong xương cốt. Diệp Thu vừa đậu xe ở ngoài cửa lớn của Trầm gia, thì một tiểu nha hoàn ở cửa đã kinh hỉ hô lên: "Cô gia đã trở về. Cô gia đã về rồi."



Vừa hô vừa chạy nhanh tới nhanh nhẹn giúp Diệp Thu mở cửa sắt vừa lớn vừa nặng nề.



Đã trở về?



Ba chữ này phảng phất như xua tan đi cái lạnh ở trong lòng. Làm cho lòng hắn thoáng trở nên ấm áp. Ba chữ đơn giản như vậy thôi nhưng lại tạo cho hắn cảm giác được trở về gia đình ấm cúng.



Diệp Thu lái xe vào trong sân. Tiểu nha hoàn lanh lợi đã chạy lại giúp hắn mở cửa xưa. Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Cảm ơn!"



Cô gái cười hi hi nói không cần. Là phu nhân và tiểu thư sai cô ra cổng chờ hắn.



Đang nói chuyện. Vợ chồng Trầm Nhi Hiền và Trầm Mặc Nùng cũng đi ra đón.



Trầm Nhi Hiền vừa cười vừa nói: "Đã trưa chặt rồi. Nguyên bản nghĩ cháu sẽ không đến. Nhưng mà Mặc Nùng nói cháu nhất định sẽ đến. Chúng ta thành ra vẫn chưa khai tiệc. Chờ cháu đến ăn bữa cơm trưa."



Diệp Thu đưa mắt nhìn thoáng qua Trầm Mặc Nùng thấy nàng mặc áo trong màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo len. Vừa cười vừa nói: "Lúc nhận được điện thoại của bác thì cháu đang đi thăm mấy người bạn. Sau khi xong rồi mới chạy đến đây cho nên hơi muộn. Bá phụ bá mẫu khong cần chờ cháu, cháu cũng không phải là khách mà."



"Không sao. Bụng cũng chưa đói. Bác cũng vậy vừa đi ra ngoài thăm bạn bè cả buổi sáng, vừa mới trở về. Chúng ta trước sau có một chút thôi. Đi, vào nhà thôi. Cơm đã làm xong rồi."



Trên bàn cơm, Trầm Nhi Hiền mặt mày hớn hở nói tình hình hiện tại của Trầm Thị. Từ khi Quách gia rớt đài. Trầm gia trở thành một trong những phương thu được nhiều lợi ích nhất. Sau đó Trầm Thị tiến vào quỹ đạo phát triển cực nhanh. Không chỉ thu được vài hạng mục từ nhân thủ của Quách Gia , mà ở các phương diện như địa sản, vận tải, xuất khẩu hải sản...v.v.. cũng có đột phá.



Chuyện đưa than ngày lạnh sẽ chẳng có mấy ai làm, thế nhưng những người trên gấm thêm hoa thì lại như các diếc sông Trường Giang. Càng phát triển nhanh, thì người đến đây tìm đối tác làm ăn càng nhiều. Hiện tại Trầm Thị tuy rằng chưa tiến nhập vào thời kỳ thu được nhiều lợi nhuận, nhưng chí ít công việc buôn bán đã mở rộng. Đã bắt đầu hình thành trạng thái sơ khai của một tiểu tập đoàn.



"Mỗi ngày mỗi khác, thật sự là mỗi ngày mỗi khác mà. Nếu như không phải bác làm việc bên trong Trầm Thị, có lẽ không cách nào tin nổi."



Trầm Nhi Hiền cụng chén với Diệp Thu, sau đó uống cạn, đột nhiên lại buồn bã: "Ông của Mặc Nùng vẫn mong Trầm gia quật khởi, thật đáng tiếc. Bây giờ nguyện vọng của người đã được thực hiện, nhưng lại không có cơ hội nhìn ngắm thành quả."



Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng lại phải an ủi Trầm Nhi Hiền. Trầm Nhi Hiền nhìn chàng rể quý trước mặt, càng cảm thấy an lòng hơn, lại càng liên tục nâng ly chạm cốc với Diệp Thu, cho đến khi say khướt.



Sau bữa trưa, trong phòng Diệp Thu.



Trầm Mặc Nùng vừa vắt khăn nóng đưa cho Diệp Thu lau mặt, vừa nói : "Cha em lâu rồi không uống nhiều rượu như vậy. Hôm nay tâm tình rất tốt cho nên mới quá chén. Ông ấy nói em gọi điện cho anh đến đây ăn bữa cơm đầu năm, nếu anh không tới, cha em sẽ cho rằng chúng ta cãi nhau. Bữa cơm tất niên hôm qua, không uống chút rượu nào, hôm nay vừa rời dậy đã thúc em gọi điện thoại cho anh. Em nói chút nữa gọi, không ngờ cha đã tự mình gọi cho anh rồi."



Diệp Thu cười khổ nói: "Thảo nào bá phụ gọi điện cho anh sớm như vậy. Hóa ra còn có chuyện như thế này nữa. Xem ra, ông ấy rất hài lòng với chàng rể này nha."



Trầm Mặc Nùng đứng bên cạnh không nói lời nào, nhìn thấy Diệp Thu lau mặt xong, liền cầm lấy khăn mặt từ trong tay hắn, sau đó lại nhúng vào trong nước ấm, vắt sạch nước.



Diệp Thu đi lại gần, từ phía sau ôm lấy vòng eo của Trầm Mặc Nùng, mũi tham lam ghé vào người nàng hít lấy hương thơm như mùi hoa lan trên người Trầm Mặc Nùng, hỏi: "Ở nhà có khỏe không?"
Chính lão đầu tử nhà mình không chỉ không chết, thậm chí còn sống rất khỏe mạnh. Cũng bởi vì như vậy,khi ông ta giao cho một ít nhiệm vụ, luôn luôn mơ hồ không rõ ràng, làm cho Diệp Thu như lọt vào trong sương mù, giống như chơi trốn tìm vậy.



Phụ thân.



Mẫu thân.



Những chữ xa lạ mà lại thật thân thiết. Hắn chưa bao giờ thấy, cũng chưa từng gọi, thế nhưng khi có người bên cạnh gọi như thế, đều khiến trong lòng hắn có một loại tư vị mà chỉ có hắn mới rõ ràng.



Tất cả, đều sẽ được vạch trần rõ ràng vào ngày hôm nay.



Khi xe tiến vào trong khu vực thành thị Yến Kinh, Diệp Thu bấm số của Tử La Lan, gọi điện cho nàng. Đợi sau khi bên kia có người nghe máy, Diệp Thu nói: "Giang Yến Tử, tôi muốn gặp cô."



Điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu, thậm chí ngay cả tiến hít thở cũng không nghe thấy. Diệp Thu có chút hối hận, đáng lẽ phải gọi nàng là Tử La Lan, sau khi lừa nàng đi ra ngoài rồi, lúc đó mới nhắc đến chuyện có quan hệ tới cha mẹ mình. Thời gian dài không tán gái, năng lực lừa gạt nữ hài tử đã giảm đi nhiều rồi.



Trong lúc Diệp Thu cho rằng chắc chắn đã bị từ chối, trong điện thoại lại truyền đến thanh âm trầm thấp của Giang Yến Tử.



"Chín giờ. Gặp mặt tại Hiên Viên hội."



Hiên Viên Hội?



Diệp Thu giật mình, lúc này mới nhớ ra mình căn bản không biết Hiên Viên Hội ở đâu. Định gọi điện thoại cho Tử La Lan lần nữa, nhưng chợt nhớ ra vừa nãy nàng trong điện thoại nàng trầm mặc thật lâu, cùng với giọng nói lạnh lẽo như vọng ra từ trong hầm mộ, hắn đành bỏ đi ý định này.



Diệp Thu suy nghĩ một chút, liền bầm số gọi cho Phí Tường. Hắn ta trà trộn tại Yến Kinh nhiều năm như vậy, hẳn sẽ biết Hiên Viên Hội này ở chỗ nào.



"Diệp thiếu gia, có việc gì phân phó?" Thanh âm sang sảng của Phí Tường từ điện thoại truyền ra. Diệp Thu không thích hắn gọi mình là ông chủ, cho nên hắn cũng bắt chước mọi người gọi là Diệp thiếu gia.



"Mọi chuyện xử lý sao rồi?" Diệp Thu hỏi.



Lần trước ở trong Thủy Tinh Cung của Phí Tường, mình sai đại hồ tử trói Lục Thiên lại quăng lên trên đường lớn, khiến cho những những kẻ thượng tầng ở Yến Kinh cười to một trận. Đối với những gia tộc coi thể diện như mạng kia mà nói, không làm ra vài hành động phản kích khẳng định là không bình thường.



"Tôi cũng định hồi báo chuyện này cho Diệp thiếu gia. Họ phản kích không sắc bén như tôi tưởng, chỉ là tìm một cái cớ niêm phong Thủy Tinh Cung mà thôi."



"Thủy Tinh Cung bị niêm phong?"



"Đúng vậy. Bất quá, một cái Thủy Tinh Cung tính là cái gì? So với việc Lục gia mất hết mặt mũi, căn bản là không đáng nhắc tới. Niêm phong một cái Thủy Tinh Cung, ta có thể mở một cái khác mà. Mặt mũi đã mất, không phải dễ dàng đòi lại được. Diệp thiếu gia, tôi cảm thấy, Lục gia lần này chắc là lưu lại hậu thủ rồi." Phí Tường thu hòi bộ mặt tươi cười, nghiêm túc nói.



"Anh lên chú ý một chút. Nói không chừng họ có thể vẫn còn hậu thủ. Mặt khác, giúp ta tra tin tức của Yến Kỷ Đạo."



"Yến Kỷ Đạo? Em họ của Yến Thanh Phong?"



"Ồ? Anh biết hắn?" Suy đoán của Diệp Thu quả nhiên thành sự thực. Yến Kỷ Đạo và Yến Thanh Phong quan hệ không cạn.



"Chỉ là nghe nói hắn rất ít khi ở trong nước. Chưa từng tiếp xúc qua." Phí Tường giải thích nói.



Diệp Thu nghe nói họ từ nước ngoài trở về, cũng không muốn dây dưa ở vấn đề này. Dù sao, đến bây giờ hai người cũng chưa từng tiếp xúc với nhau. Nói thằng vào vấn đề chính hỏi: "Đã từng nghe qua Hiên Viên Hội chưa?"



"Hiên Viên Hội? Sao vậy? Diệp thiếu gia định tới đó chơi chăng? Đó là địa phương khá đẹp."



"Chà. Anh biết hả? Chín giờ tối nay, ta không đến đó không được."



Phí Tường suy nghĩ một chút rồi nói: "Tám rưỡi tôi sẽ lái xe đến đón Diệp thiếu gia."