Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 34 : Hoàng đế điện ảnh Oscar

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Bối Khắc Tùng cũng không biết cậu ấm nhà họ Diệp này là người thế nào, nhưng hắn biết rõ, mực nước đầm hồ ở thành Kinh Yến này rất sâu, vẫn không nên tùy tiện đắc tội với người khác là hơn. Ra khỏi nhà, thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ thù. Ai biết được có bị người khác đâm sau lưng một đao hay không? Cho nên, chủ động thể hiện thiện ý của mình với Diệp Thu.



Diệp Thu mặc dù không rõ những công tử chân chính này đối nhân xử thế thế nào, nhưng tính kiêu ngạo ít nhất chắc chắc là có. Bởi vì hắn là giả mạo, tăng thêm một chút kiêu ngạo có lẽ có thể tăng thêm sức thuyết phục. Có lúc thứ tính người này rất bỉ ổi, ngươi muốn lịch sự với hắn một chút, hắn lại cảm thấy người này có vấn đề.



Diệp Thu không giơ tay bắt tay Bối Khắc Tùng ngay, mà quay sang hỏi Đường Quả: "Hắn là ai?"



Nói thật, Đường Quả cũng không biết nam nhân giống như nước đái chó đột nhiên xuất hiện này là ai. Chỉ là từ đối thoại giữa hắn và Trầm Mặc Nùng nghe được chút manh mối, hình như là họ Bối, tới từ bên Tô Hàng, có chút quan hệ với gia tộc họ Trầm của Trầm Mặc Nùng.



Trầm Mặc Nùng hiểu ý của Đường Quả, mặc dù cảm thấy không cần thiết, nhưng nếu có thể nhờ đó mà cắt đứt được tư tưởng theo đuổi của Bối Khắc Tùng, cô cũng vui vẻ phối hợp.



Vì vậy mà đứng dậy giới thiệu với Diệp Thiên: "Diệp thiếu, hắn là Bối Khắc Tùng của Bối gia ở Tô Hàng."



Tình cảnh này lọt vào mắt, trong lòng Bối Khắc Tùng càng không phải là dễ chịu. Mình tới từ lâu, ngay cả ngụm nước cũng chưa được uống cũng không tính, vậy mà cũng không ai mời hắn ngồi xuống, chân đứng đều tê rần rồi, mà cậu ấm Diệp gia vừa tới, Trầm Mặc Nùng đã chủ động đứng dậy nghênh tiếp, thiên vị, tức chết được.



"Ồ. Bối gia, Mười xưởng tơ lụa là sản nghiệp của Bối gia sao? Lão gia tử nhà tôi thích mặc quần áo làm từ tơ lụa, mỗi năm đều đặt ở tiệm nhà anh mấy bộ." Vẻ mặt Diệp Thu dửng dưng nói, lúc này mới giơ tay nắm chặt tay của Bối Khắc Tùng đã đưa ra từ lâu không biết là nên thu về hay là cứ tiếp tục giơ ở đó.




"Diệp Thu, ngươi diễn quá đạt, giống như hoàng đế điện ảnh Oscar vậy, hình tượng ngươi vừa nãy và các vị công tử ta đã gặp qua giống nhau như đúc". Hai mắt to tròn Lâm Bảo Nhi nhìn chằm chằm Diệp Thu, vẻ mặt hưng phấn nói.



Quả thật, giả trang kiểu công tử thế này vô cùng khó. Bọn họ đều có gia thế tốt đẹp, lại có giáo dục vô cùng nghiêm khắc. Cho nên, lúc bọn họ đối nhân xử thế sẽ cố gắng biểu hiện sự khiêm tốn, gần gũi, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt khiến người ta lúc nào cũng cảm thấy bọn họ cao hơn một bậc.



Diệp Thu sắm vai vừa lúc tìm được hai người tinh hoa, vừa làm cho người ta cảm thấy dễ dàng gần gũi, lại khiến người ta sinh ra cảm giác khoảng cách lớn không với tới được, chẳng trách đã dọa được Bối Khắc Tùng hiểu nhiều biết rộng đứng thứ hai trong bốn đại công tử Tô Hàng. Tầm nhìn người của những người này vô cùng độc, không phải là người đẳng cấp, rất dễ dàng để lộ gốc gác qua ánh mắt ngôn ngữ.



"Uh. Quả thực không tồi. Quả thực là diễn xuất bản sắc."Đường Quả luôn không vừa mắt với Diệp Thu cũng khó mà không khen ngợi hắn một câu.



Trầm Mặc Nùng đi tới trược mặt Diệp Thu, theo dõi sắc mặt hắn một lát , rồi nói: "Cảm ơn!"



"Không có gì. Tôi cũng không giúp gì được cô cả." Diệp Thu khiêm nhường nói. Được ba mỹ nhân tuyệt sắc như hoa như ngọc tâng bốc quả thực là một chuyện vô cùng dễ chịu.



"Ngươi làm thế nào biết được quan hệ giữa mười xưởng lụa và Bối gia?" Trầm Mặc Nùng đột nhiên hỏi.