Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 371 : Đại sư Nhiếp ảnh thân hình con người - Diệp Thu

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Trầm Mặc Nùng chịu ảnh hưởng của sự kiện lần trước, trong lòng luôn giữ độ cảnh giác vô cùng cao.



Nhưng Hoàn Vũ là khách hàng quan trọng của công ty, không thể vì có sự cố một lần liền từ bỏ hợp tác với Hoàn Vũ. Hơn nữa, tên đầu sỏ gây tội Cố Trường Niên đã chết rồi, Trần Vũ Lương mời cô ăn cơm là hành vi thương nghiệp bình thường. Mỗi năm đều có vô số ông chủ muốn ăn cơm với khách hàng của mình, nếu không vậy, thì không cần làm ăn buôn bán gì nữa, ngoan ngoãn ở nhà chăm con thì tốt hơn.



Trầm Mặc Nùng vừa tự an ủi mình, trong lòng lại không dám có chút sơ suất. Có kinh nghiệm Lệ Tư phản bội lần trước, lần này cô không chỉ cho giám đốc công ty Hứa Bằng đi cùng, còn gọi thêm Triệu Nguyệt giám đốc bộ phận công quan và Lý Húc giám đốc bộ phận nghiệp vụ. Chắc ba người sẽ không cùng lúc phản bội chứ?



Lúc chuông hết giờ làm vừa vang lên, điện thoại của Trầm Mặc Nùng cũng vang lên, là điện thoại của Trần Vũ Lương gọi tới, nói tài xế đã đợi ở dưới nhà rồi.



Trầm Mặc Nùng dẫn Hứa Bằng, Triệu Nguyệt, Lý Húc ba người đắc lực xuống dưới. Đúng là thấy có một chiếc xe Mercedes như căn phòng di động đỗ dưới tầng. Tập đoàn Hoàn Vũ giàu có, xe Mercedes này là xe đưa đón thương vụ của bọn họ. Trầm Mặc Nùng để Hứa Bằng và Lý Húc lên xe Mercedes, cô chở Triệu Nguyệt lái đi theo phía sau.



Mặc dù Triệu Nguyệt rất muốn đi xem thử tòa thành lục địa di động trong truyền thuyết, nhưng có thể có cơ hội tiếp xúc thân mật với ông chủ lớn, cô tất nhiên là muốn tìm cũng không thấy.



Triệu Nguyệt là người một tay Trầm Mặc Nùng đề bạt lên, nhân phẩm rất đứng đắn, không như Lệ Tư lấy hành vi bán thân thể mình để nâng cao nghiệp vụ. Tìm một giám đốc bộ phận công quan thế này, cũng là vì di chứng sau khi Trầm Mặc Nùng bị Lệ Tư phản bội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Trầm Mặc Nùng suốt dọc đường hỏi không ít vấn đề có liên quan tới công ty, Triệu Nguyệt cũng trả lời thẳng thắn. Thấy xe dẫn dường phía trước đã qua đường Yến Phủ, mà không dừng xe ở khách sạn Vương Phủ Đại phía trước, mà tiếp tục đi về phía trước, quẹo tới một sân có cổng lớn màu đen làm bằng sắt mới dừng lại.



Trầm Mặc Nùng nhìn cánh cổng lớn màu đen đó, trong lòng có cảm giác không thoải mái. Ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa cổng lớn treo một tấm biển dáng vẻ cổ kính, bên trên viết ba chữ đỏ thắm: Tư phòng thái (nhà hàng có phòng riêng)



Bây giờ những nhân vật nổi tiếng tinh anh trong thương giới trong xã hội của thành phố lớn không còn thịnh hành ăn cơm ở khách sạn lớn nữa, mà chọn quán ăn có phòng riêng phong cách gia đình dùng bữa.



Tư phòng thái, không chỉ là chỉ món ăn làm trong phòng mình mà còn một lớp nghĩa chính là nói nó có tính đặc biệt của nghệ thuật làm bếp của người chủ. Có tính riêng tư, món ăn tinh xảo, không giống trong khách sạn là hình thức bữa tiệc. Một ngày bọn họ chỉ làm một bàn hoặc hai bàn, cần đặt bàn trước.



"Trầm tổng, sao vậy?" Triệu Nguyệt ngồi ở ghế bên tay lái nhìn thấy Trầm Mặc Nùng dừng xe ở cổng không vào trong, lo lắng có phải cơ thể cơ không khỏe không?



"Không sao" Trầm Mặc Nùng quay mặt cười cười với Triệu Nguyệt, nhớ ra mình dẫn nhiều người tới như vậy, chắc là không có vấn đề gì, liền lái xe vào trong sân.



Trần Vũ Lương đã tới trước, đứng ở cổng nghênh đón Trầm Mặc Nùng. Bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp phong thái nhẹ nhàng. Mặc một chiếc sườn xám màu tím đỏ, dung mạo xinh đẹp, kiều diễm, nhìn có vẻ rất có hứng thú.



"Trầm tổng, hoan nghênh hạ cố. Tôi giới thiệu với cô một chút, cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi đây chính là cô chủ của Tư phòng thái này, tối nay cô ấy nói muốn đích thân xuống bếp, chúng ta phải ăn thật nhiều mới được. Món cá tiểu hoàng chứng của cô chủ Diêu là tuyệt nhất". Trần Vũ Lương nhiệt tình bắt tay Trầm Mặc Nùng, đứng bên cạnh giới thiệu nói



"Cô chủ Diêu, xin chào. Vất vả rồi" Trầm Mặc Nùng cảm kích nhìn Diêu Hồng nói.



"Trầm tổng hạ cố, thật vinh hạnh, nói thật, lần đầu tiên tôi gặp một cô gái có khí chất như Trầm tổng. Trầm tổng có thể tới, là vinh hạnh của tiểu tiệm chúng tôi mới đúng" Diêu Hồng làm quen, vừa lên đã khen ngợi khí chất người ta, bỗng chốc kéo gần cảm giác xa lạ giữa hai người không ít.



"Cô chủ Diêu khách khí rồi. Cô mới là mỹ nhân" Trầm Mặc Nùng khiêm nhường nói. Thầm nghĩ, cô chủ Diêu này cũng là một cô gái vô cùng quyến rũ. Trần Vũ Lương này nếu lòng dạ ngay thẳng, nên chú ý tới cô ta mới đúng, có phải mình tự cho mình hơi cao rồi?



"Ha ha, có thể cùng hai đại mỹ nhân ăn cơm, người vinh hạnh nhất là tôi mới đúng. Nào, chúng ta vào trong thôi. Vừa nói chuyện, vừa thưởng thức nghệ thuật làm bếp của cô chủ Diêu" Trần Vũ Lương làm thế tay mời, Diêu Hồng cũng không lạnh lẽo cùng đồng nghiệp cùng tới của Trầm Mặc Nùng, nhiệt tình chào hỏi họ, cho mọi người xem như ở nhà. Tư phòng thái còn có một đặc điểm nổi bật chính là chú trọng vệ sinh. Vì ghế khách ngồi và nhà bếp đầu bếp nấu ăn chỉ cách một tấm gương trong suốt, nhất cử nhất động của đầu bếp ở bên trong khách hàng bên ngoài đều nhìn thấy rõ, muốn lén lười rửa kỹ rau hay không cẩn thận nhặt miếng gà rơi dưới đất lên cho vào nồi lẫn nữa, những hành vi như thế không thể xảy ra.



Trần Vũ Lương mời Trầm Mặc Nùng ngồi xuống trước một chiếc bàn tròn rất mang không khí gia đình. Sau khi một nữ nhân viên phục vụ mặc áo lụa mang nước trà tới, Diêu Hồng liền cáo từ, sau khi đi thay quần áo. Đích thân đi tới nhà bếp trong suốt đó, bắt đầu tư thái nho nhã bình tĩnh chuẩn bị bữa tối.



"Nào, Trầm tổng, uống trà. Trà này cũng là trà của nhà nông. Quê cô chủ Diêu ở Tô Hàng, Tô Hàng sản xuất trà, còn trà này lại là người nhà cô chủ Diêu đích thân gieo trồng sấy thành.Chỉ chọn những búp trà non trên cây, không có cơ hội uống bên ngoài" Trần Vũ Lương cười nói.



"Cám ơn" Trầm Mặc Nùng cười gật đầu. Nghĩ thầm, chẳng trách lại thấy tiếng Yến Kinh của cô chủ Diêu này không chuẩn lắm, có giọng nói hơi nặng của Tô Hàng, không ngờ hai người là đồng hương.



Nhớ tới điều này, tâm tư Trầm Mặc Nùng vẫn luôn nâng lên lại hạ xuống một chút.



Đang muốn tìm cơ hội mở lời nói chuyện hợp tác của công ty với Trần Vũ Lương, không ngờ nhân viên phục vụ lại mang món ăn nguội tới.



Trần Vũ Lương giải thích: "Đây là do cô chủ chuẩn bị trước. Nào, Trầm tổng, chúng ta vừa ăn vừa đợi. Ăn nào ăn nào, món ăn của cô chủ Diêu sẽ lên ngay, đồ nóng ăn cũng dễ chịu. Trầm tổng uống rượu gì? Chúng ta lên bình Ngũ Lương đã".



"Trần tổng, tôi không biết uống rượu, uống rượu sẽ dị ứng" Trầm Mặc Nùng xin lỗi nói.



"Vậy sao? Vậy được, cô uống rượu nho được không? Rượu này độ nhẹ, còn có công hiệu làm đẹp. Tôi và giám đốc Hứa, giám đốc Lý, giám đốc Triệu uống rượu đế" Trần Vũ Lương cũng không ép Trầm Mặc Nùng uống rượu. Điều này khiến Triệu Nguyệt đã chuẩn bị lời nói để cứu cánh hơi có chút tiếc nuối.



"Rượu nho cũng không thể uống, da sẽ nổi mẩn. Chút nữa tôi lấy trà thay rượu kính Trần tổng vài ly nhé".



"Được, đó chính là tôi tiếp đón không được chu đáo rồi" Trần Vũ Lương hào phóng thẳng thắn nói.



Nghệ thuật của Diêu Hồng đúng là không tệ, mọi người ăn đều rất thỏa thích.Trầm Mặc Nùng cũng trong bữa tiệc nói chuyện hợp tác có liên quan tới hai công ty, Trần Vũ Lương cũng cho Trầm Mặc Nùng một lời giải thích.



Vì có đối thủ cạnh tranh mới xuất hiện, báo giá của đối phương thấp ba lần so với Hằng Á. Một số cấp cao của công ty rất động lòng, nhưng riêng hắn vẫn hướng về tiếp tục hợp tác với Hằng Á. Dù sao, hai công ty đã có cơ sở hợp tác tốt đẹp rồi.
Trầm Mặc Nùng nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt của hắn nói: "Em không biết".



"Nói lại lần nữa" Diệp Thu oán hận nói



"Em thật sự không biết"



Diệp Thu ngồi dậy, kéo cơ thể Trầm Mặc Nùng ghé trên đùi mình, sau đó ấn bộ mông đầy đặn phì nhiêu của cô, hung hăng vỗ mạnh bàn tay.



Bốp!



Bốp!



Bốp!



Ba tiếng vang lên, Diệp Thu mới dừng tay, trên mông Trầm Mặc Nùng lúc nãy còn trắng nõn in lên mấy vết bàn tay, từng vết ửng đỏ



"Em là của anh. Cả đời này đừng muốn chạy" Diệp Thu hung ác nói.



Trong lòng thở dài, mông cô gái này thật trơn nhẵn, cảm giác đánh mông nữ thần thật tốt.



Trầm Mặc Nùng vùi đầu vào trong chăn, nhớ tới… thân dưới mình lộ ra trước mặt hắn, đều không thể lên tiếng.



Một lúc lâu, Trầm Mặc Nùng mới thò đầu ra hỏi: "Sao anh lại xuất hiện ở đó? Em tưởng anh cùng Quả Quả đi ăn tối"



"Nếu là kim cương biến hành, cũng phải làm tròn nhiệm vụ, lúc nào cũng theo sau chủ nhân" Diệp Thu cười nói.



Diệp Thu quả thật muốn gọi điện thoại cho Đường Quả, hẹn cô cùng ăn cơm tối. Hôm đó tiểu cô nương dựa vào lòng hắn khóc thương tâm như vậy, hơn nữa tính cách quật cường như vậy có thể nói ra những lời như thế. Đúng là có chút làm khó cô. Tìm cơ hội ngồi xuống nói chuyện, có thể khiến tâm trạng cô tốt hơn một chút.



Thời gian này, cô đúng là chịu không ít khổ cực.



Gọi mấy lần tới số của Đường Quả, lại bị Diệp Thu tắt đi. Hắn vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Trầm Mặc Nùng.



Mặc dù hắn biết đây là xã giao bình thường trong hợp tác thương nghiệp, nhưng, lúc Trầm Mặc Nùng gọi điện thoại nói cô sẽ dẫn thêm mấy người đi, không phải chứng minh cô cũng đang lo lắng sao?



Sau lưng một người đàn ông thành công nhất định sẽ có một người phụ nữ thành công. Mà sau lưng một người phụ nữ thành công phải có một đám đàn ông thành công đứng sau.



Sự thật xã hội như vậy, phụ nữ muốn làm chút chuyện đúng là phải gian khó hơn đàn ông nhiều.



Đàn ông mà, hào hiệp hào phóng, đối thủ cạnh tranh chỉ cần đừng lừa gạt động tới là được, chỉ cần trải qua một bữa rượu thịt thì muốn thế nào thì thế ấy.



Đàn ông có cái gì phải sợ?



Giật tiền, ta không có.



Cướp sắc, ta hoan nghênh.



Tiểu Bạch bảo vệ bên cạnh Đường Quả, nhân trung long phượng lại bị phái ra nước ngoài điều tra tổ chức thần bí đó, Diệp Thu lại không muốn phiền Phí Tường, các con bài khác cũng không thể bày lên được. Diệp Thu nghĩ ngợi, chỉ đành mình làm công việc theo dõi, dù sao hắn làm chuyện này cũng không xa lạ.



Nghĩ ngợi, Diệp Thu lại gọi điện thoại cho Trương Thắng, nếu mình động thủ với người khác, tất phải tìm một người tới thu dọn tàn cục. Hắn làm việc này rất được.



Ít nhất, chuyện của Lục Thiên bây giờ vẫn chưa có ai có thể tra tới đầu hắn. Mặc dù mọi người đều nghi ngờ hắn làm.



Chiều Diệp Thu lái xe tới chờ dưới tầng của công ty Trầm Mặc Nùng, sau khi Trầm Mặc Nùng xuống nhà lái xe rời đi, hắn liền theo sau. Theo tới Tư phòng thái bên ngoài nhìn có vẻ khiến người ta cảm thấy nho nhã tinh sảo.



Khi hắn thấy một chiếc xe nhẹ nhàng đỗ ở cổng, Diêu Hồng lén lén lút lút chạy ra đón người đàn ông kia vào trong, Diệp Thu liền biết tình hình đúng như mình dự đoán, tiệc mà không phải là tiệc.



Vương Tử luôn cưỡi ngựa tới lúc công chúa cần, không phải sao?



Nhưng không ngờ tối nay có thu hoạch lớn, bắt được con cá lớn Ngô Tam Ký.