Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 374 : Muốn để ý tới cháu gái ta sao?

Ngày đăng: 02:33 19/04/20


Lục Tiểu Mạn an ủi một hồi, Tô San mới thôi khóc, lấy khăn ướt trong túi ra lau nước mắt, vẻ mặt xin lỗi nói: "Xin lỗi, chỉ là nhớ tới một số chuyện đau lòng… Mọi người nói chuyện đi, tôi phải tới công ty để xử lý một số việc. Đi trước đây. Tạm biệt".



Tô San nói xong, liền giống như Tôn Diệu Uy vừa nãy sợ hãi mà chạy.



Lục Tiểu Mạn nhìn bóng lưng bạn thân đi xa rồi khẽ thở dài, quay đầu nhìn Diệp Thu, thấy hắn cũng chăm chú nhìn bóng lưng Tô San, nhớ tới thất thố (thái độ thất lễ) của bạn vừa nãy, trong lòng có chút tức giận, nói: "Thú vị chứ?"



"Thú vị" Diệp Thu gật đầu



"Vậy thì không có cách gì khác?" Lục Tiểu Mạn hất tóc xoăn ra phía sau, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn phản ứng của Diệp Thu.



Diệp Thu giả bộ không nghe hiểu ý trong lời nói của Lục Tiểu Mạn, nói: "Có một ông lão đón đại thọ sáu mươi, cô tham mưu giúp tôi với, tặng quà gì thì thích hợp?"



Thái độ qua loa của Diệp Thu khiến Lục Tiểu Mạn rất bất mãn, hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi nói là sao cậu lại nhớ tới mà tới thăm chúng tôi, thì ra là có việc khác. Sợ là nếu không phải đại thọ của ông lão này, cậu đã quên mất sự tồn tại của chúng tôi rồi. Tiểu Huệ, cô giúp Diệp tiên sinh đây chọn một món quà. Cậu ấy là ông chủ lớn của cửa hàng chúng ta, cô phải tiếp đón chu đáo, nếu không lúc nào cậu ấy cũng có thể nướng chúng ta như cá mực. Tôi đi xem Tô San thế nào, không thể phụng bồi rồi.



Lục Tiểu Mạn lườm Diệp Thu một cái, dẫm giày cao gót cồng cộc đi xa.



Diệp Thu gượng cười, hai cô gái này đúng là trưởng thôn làm cán bộ, nói thế nào mình cũng là cổ đông…. Mặc dù phần lớn thời gian không thực hiện trách nhiệm gì



Nhưng, trách nhiệm của cổ đông không phải cầm tiền và đưa ý kiến sao?



Nhân viên bán hàng tên Tiểu Huệ vẻ mặt cung kính đi tới trước mặt Diệp Thu, lấy lòng nói: "Diệp đổng, không ngờ ngài chính là ông chủ của Danh Dương Thiên Hạ chúng tôi. Ngài xem có gì cần tôi làm, xin cứ sai bảo".



Thấy bề ngoài thanh tú và thẻ ngân hàng dùng không hết lúc nãy của Diệp Thu. Cố ý thêm câu yêu cầu gì cũng có thể, tôi chưa có bạn trai.



Thái độ của Tiểu Huệ khiến Diệp Thu tìm được chút tự tin, cười nói: "Là đại thọ sáu mưới của một ông lão. Cô giới thiệu giúp tôi món đồ làm quà. Tốt nhân là đồ hiếm thấy một chút".




Lúc Diệp Thu dừng xe ở sân có chút lâu năm, đã nghi ngờ đi nhầm nơi.



"Sao không có khách?" Diệp Thu hỏi. Ở cửa trừ một chiếc xe của Trần Hoài Ân ra, không có bất cứ chiếc xe nào đỗ nữa, việc này so với lúc chúc mừng của mấy người Trung Quốc dựa vào sao chép vài luận văn giả mạo danh hiệu cầm thú tình hình xe cộ hàng dài trước khách sạn lớn còn kém xa "Ông nội không thích phô trương, mỗi năm đều lén lút đón sinh nhật. Bạn của bố em đều không biết hôm nay là sinh nhật ông. Hơn nữa bố em muốn về chúc mừng cha, đều bị ông chửi thậm tệ một trận. Ngoài mời chú Trần ra, cũng chỉ có anh là khách thôi. Người một nhà ngồi ăn cơm cùng không tốt sao?" Bố Bố cười nói,trên mặt lại có vẻ đắc ý tự hào vì có ông nội như vậy.



Có ông nội như vậy, đúng là đáng tự hào.



Người một nhà?



Diệp Thu cười hì hì ở phía sau, Bố Bố vỗ cánh tay hắn một cái, sau đó vui vẻ đi trước dẫn đường.



Diệp Thu cầm món quà để ghế xe sau, theo sau Bố Bố vào trong phòng. Bố Lão gia tử đang đánh cờ với Trần Hoài Ân, một bảo mẫu đang cùng phụ nữ trung niên tướng mạo xinh đẹp diễm lệ bận rộn dưới bếp. Bố Bố giới thiệu nói là vợ của Trần Hoài Ân. Diệp Thu gọi một tiếng sư nương, sau đó phụ nữ xinh đẹp này quan sát ánh mắt Diệp Thu giống như nhìn con rể tới nhà mình ấy.



Diệp Thu tặng quà cho Bố Lão gia tử, nói: "Bố lão, phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn"



"Được rồi, được rồi" Bố Lão gia tử không kiên nhẫn xua tay. "Đời này ta ghét như những lời trống rỗng đó, nói câu phúc như đông hải thọ tỉ nam sơn thì ta thật sự được phúc như đông hải thọ tỉ nam sơn sao? Cháu thấy Hoài Ân và Bố Bố đều không nói những lời này".



Bố Bố sợ Diệp Thu xấu hổ, vội vàng chạy tới nói: "Ông, sao ông lại nói như vậy? Hôm nay là sinh nhật ông mà. Người ta không nói điều này thì nói gì? Còn không xem Diệp Thu tặng ông là quà gì?"



Nghe thấy cháu gái bảo bối mở miệng, Bố Lão gia tử mới cười hì nhận quà của Diệp Thu, mở giấy gói ra, sau khi thấy món quà bên trong, mặt lộ thần sắc kinh ngạc.



Bố Bố không hiểu giá trị của bộ đồ trà này, vẻ mặt mờ mịt nhìn Diệp Thu.



Nhẹ nhàng vuốt ve ấm trà đồ sứ trong hộp, liếc Diệp Thu một cái, nói: "Tiểu tử, tặng món quà quý giá thế này, là để ý tới cháu gái ta chứ gì?"