Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 384 : Giành thắng lợi

Ngày đăng: 02:34 19/04/20


Ánh mặt trời ấm áp len lỏi qua khe hở của rèm cửa sổ màu vàng vào trong phòng, chiếu những bóng màu vàng kim trên khuôn mặt hồng hào bóng mịn của Bạch Nhu. Khóe mắt Bạch Nhu bị ánh nắng rọi vào cảm thấy có chút nóng rát ngứa ngáy.



Mấy giờ rồi?



Theo thói quen, Bạch Nhu giơ tay lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường. Không ngờ không nắm được đồng hồ báo thức mà nắm được một khung ảnh trong tay.



Trong khung ảnh là một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục học sinh trung học, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hơi thở thanh xuân, khuôn mặt xinh xắn, trên mặt có chút ngượng ngùng. Mình chụp bức ảnh này khi nào nhỉ?



Đây không phải là mình, Bạch Nhu bỗng nhảy từ trên giường xuống, đây không phải nhà mình, mình hiện giờ đang ở đâu?



Lúc phát hiện đồ mặc trên người mình, Bạch Nhu lảo đảo, suýt nữa lộn từ trên giường xuống. Quần áo trên người mình không thấy đâu nữa, trên người bây giờ chỉ có một bộ đồ lót màu đen, dây áo lót còn lỏng khóa nữa, lộ ra quá nửa ngực. Bên dưới cũng chỉ có một chiếc quần nhỏ màu đen, cả cặp đùi thon dài trơn bóng đều lộ ra trong không khí.



Chẳng lẽ mình đã bị tên cầm thú đó chiếm đoạt rồi sao?



Bạch Nhu kinh hoảng luống cuống kéo dây áo ra, tốt quá, không có vết hôn, dần yên tâm một chút.



Lại cởi quần nhỏ, thò tay sờ một cái, uh, không hề có bất cứ cảm giác đau đớn nào, màng vẫn còn, lại yên tâm hơn.



Tên khốn kiếp kia đúng là không biết thưởng thức? Lẽ nào bản cô nương cởi hết quần áo mà không kích thích nổi dục vọng của hắn.



Nghĩ như thế, Bạch Nhu lại rất căm ghét tên chính nhân quân tử giả dạng kia.


"Lần trước tôi tấn công trước, lần này tới lượt cô" Diệp Thu làm thế tay mời.



Giang Yến Tử cũng không khách sáo, cơ thể nhanh chóng chạy tới, đôi giày da nặng đó dẫm trên sàn nhà lại không hề có tiếng động gì, nhẹ nhàng như dẫm trên đống sợi bông vậy. Giơ tay như hình dao cắt trên cổ họng Diệp Thu. Chiêu này cho dù lực, tốc độ, hay là nắm chắc thế cục đều nâng cao mấy cấp bậc so với cuộc đọ sức vừa nãy.



Thăm dò nhau mà Giang Yến Tử nói vừa nãy đúng là tình hình thực tế. Mặc dù đã quyết định phải quyết một trận thắng bại, nhưng lúc đánh thật, vẫn muốn giữ lại chút vốn để bảo vệ tính mạng.



Diệp Thu sừng sững bất động, ánh mắt tập trung trên cơ thể Giang Yến Tử, di chuyển theo sự di chuyển của cô. Lúc tay cô chặt về phía cổ họng mình, Diệp Thu mới làm động tác phản kích.



Dính liên tục, tiếp xúc mà đánh.



Lúc trước Diệp Thu cuồng bạo hung mãnh, chiêu thức trở nên mềm mại liên tiếp, giống như theo Giang Yến Tử luyện tập kiếm phổ tình nhân vậy, vận dụng kỹ pháp liên tục, địch vào ta kéo, thuận thế lạng bạt thiên cân, địch rút lui ta theo sát, lại thuận đà phát lực đánh tới. Nếu ngươi muốn vào ta cho vào, ngươi muốn lui ta lui theo ngươi, thuận thế mà tấn công.



Nhất thời, động tác của hai người trở nên chỉnh tề thống nhất, ngươi tiến ta lùi, ngươi lùi ta cũng lùi, lấy tay đối tay, lấy chân chạm chân, nhìn như liên tục, kỳ thực vô cùng nguy hiểm.



Trong lòng Giang Yến Tử kinh hãi, không ngờ phong cách của Diệp Thu biến ảo nhanh như vậy. Phải biết rằng, trình độ của một người phần lớn chỉ có một phong cách, giống như tính cách của con người. Hoặc là mạnh mà thô bạo, hoặc là nhanh nhẹn di chuyển, hoặc là đúng quy đúng củ, nhưng biến thái như Diệp Thu một lúc đổi sang cách đánh phong cách khác, đúng là hiếm thấy.



Nhớ ra hắn là con trai của Diệp Trọng, Giang Yến Tử lại trở nên vui vẻ. Dưới cửu tuyền, ông chắc đã an lòng. . . . .



Giang Yến Tử suy nghĩ miên man hoàn toàn không chú ý tới trận đánh này đã bị Diệp Thu nắm giữ tiết tấu, một bàn tay đánh tới quay vài vòng trên cổ tay Giang Yến Tử, hai người nhanh chóng tóm lấy tay nhau bắt lấy mười ba lần huyệt vị của đối phương, vẫn bị Diệp Thu chiếm thế thượng phong.



Vừa túm vừa giữ, sau đó kéo lên trước người mình, Giang Yến Tử lại ngã vào lòng lần nữa, bị Diệp Thu một tay khóa trên cổ.