Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 390 : Trận thứ nhất! Thời gian đánh tính bằng giây (1)

Ngày đăng: 02:34 19/04/20


Công trình thể diện từ đó đến nay đã lâu, giống như đại hội cổ vũ trước huấn luyện quân sự lúc ở trường vậy. Cơ cấu nhà nước của Trung Quốc trước khi làm chuyện gì, đều sẽ tụ hợp một đám người, mời tới vài tổ chức có thể mời lãnh đạo cấp cao tới, vẻ mặt khô khan tiếng nói sục sôi đọc bài diễn văn thư ký chuẩn bị trước, sau đó trong tiếng vỗ tay phát ra từ sự cảm kích trong lòng của nhân viên phía dưới eo lưng đau tứ chi mềm nhũn cơ thể lung lay muốn ngã đi xuống khán đài.



Nghe nói có những lãnh đạo có vương phách lớn mạnh có thể khiến người bên dưới ngất đi, có không ít hoạc sinh tiểu học, trung học thể chất yếu không may trúng bị chọn.



Hôm nay là ngày đầu đăng ký, theo quy định trên bảng quy trình thời gian thi đấu phát ra, buổi chiều là thời gian báo cáo của đội ngũ tham gia thi đấu, tiếp đó là lễ cổ động nhỏ và ngày mai là rút thăm trận đấu đầu tiên.



Thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng là sân chơi giao lưu nhà nước vô cùng ẩn mật, cho nên người xem thưa thớt. Ngoài mấy vị đại lão trong quân đội ngồi xem ra, những người khác đều là tuyển thủ tham gia thi đấu và nhân viên làm việc ở hiện trường.



Sân thi đấu là hội trường lớn Huyền Vũ của trụ sở dưới lòng đất, đây là quy tắc có từ lâu của thi đấu võ thuật bộ đội đặc chủng. Cuộc thi mấy lần trước cũng tổ chức như vậy, mà hội trường sảnh Huyền Vũ cũng đúng là vì tổ chức cuộc đấu này mà được tu sửa đặc biệt.



Trên mặt tường của cả hội trường Huyền Vũ đều do kim loại màu bạch kim tạo thành, khu ở giữa có thảm đỏ hơn nữa hơi lồ lên khoảng 30cm so với mặt đất bằng phẳng là sàn thi đấu, bậc thang hai bên cũng do kim loại màu bạc tạo thành, bục bên trái là ghế ngồi của trọng tài và tuyển thủ các đội. Cả hội trường Huyền Vũ giống như sân bóng rổ dùng để thi đấu chính quy vậy, chỉ là thiết kế ngắn gọn hào sảng đúng quy đúng củ, mang đậm màu sắc quân đội.



Sáu đội tham gia thi đấu đều tập trung trên sàn nổi lên ở giữa, tiểu đội Tử La Lan mặc đồng nhất tây phục màu đen trước ngực thêu bông hoa lan nhỏ màu tím. Đội viên bộ đội số 5 cũng mặc đồng loạt tây phục màu đen, nhưng trước ngự họ thêu hình đầu sư tử, biểu tượng của vua trong muôn thú. Điều này rất phù hợp với thành tích họ thu được hiện giờ.



Nếu là các tiểu đội khác dùng ký hiệu này, sớm đã bị người ta chửi chết rồi. Nhưng bộ đội số 5 sử dụng, mọi người đều cảm thấy có lý, đương nhiên.



Tiểu đội Cuồng Phong đều là con gái, trong đó còn có hai người tư sắc khá được. Đội trưởng tiểu đội Cuồng Phong có danh hiệu Ngân Ly, là một người phụ nữ xinh đẹp thân hình cao mảnh khí chất nho nhã, cùng với Giang Yến Tử của tiểu đội Tử La Lan được gọi là "dục hỏa song kiêu", là hai khối minh châu chói mắt trong bộ đội đặc chủng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Con gái có thể gia nhập bộ đội đặc chủng đã là chuyện khó, mà có thể trèo lên cao đảm nhiệm ngôi báu đội trưởng, càng là lông phượng sừng lân (ý ở đây là rất hiếm)



Các chị em của tiểu đội Cuồng Phong đều một màu áo xanh đậm, bên dưới mặc quần rộng thùng thình, trên lưng đeo dây lưng da bò rắn chắc. Trên là áo T-shirt bó người, ngực ưỡn mông cong, là tiêu điểm chú ý của tất cả đàn ông.
Đối thủ của Diệp Thu là một thành viên của tiểu đội quốc đặc, danh hiệu là Lão Ưng. Đối thủ của Giang Yến Tử là một nữ thành viên của tiểu đội Cuồng Phong, vì trước đây không hề có chút tài liệu nào của tiểu đội Cuồng Phong, cho nên Giang Yến Tử không biết thực lực chỉnh tề của tiểu đội này thế nào. Không may nhất là Tri Chu rút phải đội trưởng tạm thời của bộ đội số 5 - Tham Lang, e là chín phần chết không phần sống rồi.



"Không ngờ cuộc đấu năm nay lại có thay đổi lớn như vậy. Thi đấu võ thuật trước đây chỉ có ba giám khảo. Hơn nữa đều là quan viên cấp cao của hệ thống quốc an và quân đội. Năm nay không chỉ thêm hai giám khảo, mà còn thêm hai giám khảo trẻ như vậy. Lẽ nào là để bổ sung máu mới? Chẳng trách lần này Yến Thanh Phong không tham gia thi đấu, thì ra là được mời làm giám khảo. Nếu đã như vậy, hắn đã uổng phí mất cơ hội này rồi?" Giang Yến tử đứng sau Diệp Thu, nhỏ tiếng nói.



Diệp Thu nhìn Yến Thanh Phong trên bàn giám khảo đang nói chuyện thân thiết với phó cục trưởng cục quốc an Cao Sâm bên cạnh, cười nói: "Có lẽ, hắn có lòng tin với đội viên của mình, không ít người biết tôi và hắn có chút mâu thuẫn, hắn không cẩn thận thất thủ không giết được tôi, không phải mình cũng có ảnh hưởng? Đúng là một kẻ không cẩn thận".



Yến Thanh Phong dang nói chuyện thâm mật với Cao Sâm, Lâm Thương Lan lại nhỏ tiếng nói gì đó với phó trưởng tham mưu của bộ tổng tham mưu- tướng Quách Chí Dũng. Xem ra ở hai bên đều có rào ngăn rồi. Chỉ là Diệp Thu phát hiện, lúc ánh mắt hai người này không cẩn thận chạm nhau, mày Lâm Thương Lan khẽ nhíu lại, còn Yến Thanh Phong vẫn luôn giữ nụ cười lương thiện sẽ dừng lại trong nháy mắt.



Mặc dù chỉ là động tác rất nhỏ, nếu không phải là Diệp Thu đều có hứng thú với cả hai người bọn họ, người khác sẽ không phát hiện ra chi tiết nhỏ này. Nhưng Diệp Thu hiểu, cái gọi là song kiệt của Yến Kinh quan hệ hình như không được hòa hợp lắm.



Trong lòng Diệp Thu mừng thầm, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mình, tìm cơ hội lôi kéo quan hệ với Lâm Thương Lan mới được.



Chỉ là Diệp Thu sẽ không tìm đến mạo muội như vậy, như thế chỉ có thể chứng minh giá rẻ của mình, hắn muốn đợi một cơ hội.



"Cậu chính là Diệp Thu?" Giọng một người đàn ông oang oang truyền tới.



Diệp Thu quay đầu lại, liền thấy một đàn ông vạm vỡ cao hơn 2m giống như tháp sắt đứng trước mặt mình. Diệp Thu gật gật đầu, cười nói: "Tôi chính là Diệp Thu".



Người đàn ông tháp sắt toét miệng cười, thô lỗ nhưng lại có vẻ hung tàn, giơ bàn tay to như quạt ba tiêu trước Diệp Thu nói: "Tôi là Lão Ưng, là đối thủ đầu tiên của cậu".