Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 40 : Người của ta ngươi có thể coi thường được sao?

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Nghe thấy giọng lạnh như băng, mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy một đoàn người lạnh lùng đứng ở một bên đứng ngoài quan sát.



Mà giọng vừa nói rõ ràng là từ một cô gái xinh đẹp đứng trên cùng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, toàn thân trên dưới đều tràn đầy hơi thở thanh xuân. Bên dưới mặc một chiếc quần bò màu trắng mờ, thân trên là một áo lông dệt kim màu đen như lưới, từ bên trong lỗ trống của áo lưới lộ ra chiếc áo T-shirt ngắn tay màu trắng. phụ kiện quấn quanh trên cổ là một chiếc khăn quàng cổ lấm chấm ô vuông dài.



Quần áo trang phục của cô gái cũng không cao quý diễm lệ, ăn mặc rất học sinh bình thường, chỉ là so với phần lớn tân sinh thời trang hơn một chút. Nhưng cô gái đã tức giận, khuôn mặt lạnh lùng đó khiến người ta thấy sự kiêu ngạo chỉ người giàu có mới có.



Đường Quả? Cô ta sao có thể đỡ lời giúp ta?



Đứng ở vị trí của Diệp Thu, hắn thật ra sớm đã nhìn thấy Đường Quả và một đám người từ cổng trường đi tới, vốn dựa vào sự hiểu biết của hắn với Đường Quả, lúc nhìn thấy mình bị ăn hiếp, chắc chắn sẽ khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên, Diệp Thu cũng không nghĩ tới cô sẽ ra tay giúp đỡ, thậm chí còn phải đề phòng cô đừng gây trở ngại là tốt rồi.



Biểu hiện của Đường Quả thật ra là khiến Diệp Thu có chút kinh ngạc, không ngờ cô nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn rồi.



Diệp Thu là vì bất ngờ Đường Quả lại chống lại bất bình, mà những người khác cũng đều bất ngờ, nhưng điều bọn họ bất ngờ là sự xinh đẹp của Đường Quả.



Tằng Văn Long không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại chủ động nói thay Diệp Thu, lại nhớ tới lúc đó trên tàu hỏa mình chủ động đến gần nhưng hắn lôi tay nói cái gì, "mệnh trong nhân duyên một đường quanh co", hắn có cảm giác rất thất bại. Sao hôm nay lại cảm thấy toàn bộ mỹ nhân trong thiên hạ như đều quen biết hắn?



"Anh họ, bỏ đi" Tằng Văn Long nhỏ giọng nói.




"Đừng…chạm vào ta."Lúc Bì Lý Bình nói, lại cảm thấy chỗ đau, hắn chỉ thở ra khí lạnh. Sợ sẽ bị phá hủy mất.



"Hả, em đưa anh tới bệnh viện" Tằng Văn Long vừa nói liền muốn đi gọi xe.



"Đứng lại" Đường Quả lên tiếng ngăn cản. "Nếu ngươi là em họ hắn, vậy việc hắn chưa hoàn thành, để ngươi hoàn thành nốt đi, ngươi ,xin lỗi hắn. Hơn nữa, làm giống như yên cầu của hắn lúc nãy. Phải lạy xuống."



"Ngươi đừng khinh người quá đáng" Tằng Văn Long nghiến răng nghiến lợi nói, hắn không ngờ cô gái này lại độc ác như vậy, hơn nữa được đà không buông tha cho người khác.



"Độc ác sao?Ta chỉ là khiến ngươi nhớ lâu chút" Đường Quả nói như không có việc gì, "Nhanh lên"



Đường Quả không đọc qua cổ thư gì đó, đối với cổ nhân cái gì "tha được thì tha cho người ta", cái gì "lấy ân báo oán" những câu nói rất là nhạt nhẽo. Nhân tính vốn ác, ngơi mềm yếu với bọn họ, bọn họ cũng không cảm thấy đó là hạ thủ lưu tình, mà chỉ là cho rằng ngươi thật dễ gạt. Vậy thì lần sau tâm trạng bọn họ buồn bực muốn phát cáu hay lúc đùa cợt uy phong trước mặt bạn gái, cần một đạo cụ phối hợp, người hắn nghĩ tới đầu tiên chính là ngươi.



Nếu ngươi có thể một lần làm triệt để, khiến hắn nhìn thấy ngươi liền lẩn tránh, vậy thì các ngươi sau này ngược lại sẽ bình an vô sự. Công ty của bố Đường Quả giúp hắn nâng cao nghiệp vụ nhiều năm, cũng đạt được thành tích hôm nay, hiểu rất rõ đạo lý này. Người ngoài đều tò mò biểu hiện bản thân trong tập đoàn Đường Thị mấy năm gần đây sao lại hung mãnh như vậy giống như uống phải xuân dược vậy, gió lốc thẳng tới .Nếu như để bọn họ biết được quy mô của công ty làm tới trình độ ngày hôm nay là con gái tròn hai mươi tuổi của Đường Bố Y, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?



Thấy Đường Quả sử dụng chiêu "tuyệt hộ liêu âm thối" ban đầu của mình đối phó với người ngoài, trán Diệp Thu bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Nhớ lần trước lúc ở Lang Sơn, tính cách vô cùng mạnh mẽ của cô, bị tên đầu trọc nọ dùng thương chỉ vẫn còn dám nổi cáu, biểu hiện hôm nay càng là rất hung mãnh.