Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 406 : Trận thứ ba! Ác mộng!!! (2)

Ngày đăng: 02:34 19/04/20


"Hừ, ghét nhất là ngụy quân tử" Lâm Bảo Nhi nhỏ tiếng nói thầm phía sau.



Cơ thể Yến Thanh Phong cứng đờ, chỉ thấy trong cổ họng vị ngọt tới mãnh liệt, suýt nữa xông lên khoang miệng.



Mím chặt môi, từ từ, từ từ nuốt nó xuống, khóe miệng lại có tơ máu nhỏ thấm ra.



Bộ đội số 5 liên tục chiến bại, nhiều lần chịu sự khiêu khích của Diệp Thu nhưng không biết phải làm sao, Giang Yến Tử đối đãi với mình thái độ lạnh lùng, nhưng lại có quan hệ mật thiết với tạp chủng kia, trong hội nghị giám khảo Lâm Thương Lan lại châm chọc khiêu khích mình… lại bị con gái của Lâm gia ức hiếp trèo lên đầu, bị cô ta hắt cà phê trước mặt mọi người…..



Từng chuyện từng chuyện khiến người ta nổi giận lôi đình được hắn nén xuống với khả năng nhẫn nại siêu cường, nhưng tức giận càng tích tụ càng nhiều, càng ngày càng khiến người ta khó mà tiếp nhận được.



Bây giờ, cuối cùng cũng bị cắn trả.



Cho dù là người thông minh cũng đều cao ngạo, Chu Du của tam quốc bị Chư Cát Lượng làm tức chết, Yến Thanh Phong có thể chịu đựng được không?



Diệp Thu vẫn luôn lưu ý bóng lưng Yến Thanh Phong, thấy động tác của hắn tất nhiên rõ cơ thể hắn có vấn đề.



Lần này, mắt hắn nhìn Lâm Bảo Nhi tràn đầy khâm phục.



Mình vẫn luôn cố gắng làm Yến Thanh Phong mất khống chế, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thành công. Đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi vừa xuất mã, đã có thể khiến hắn tức hộc máu.



Ma nữ quả nhiên là ma nữ.



"Anh, anh thật tốt, có kẻ xấu ức hiếp em, anh luôn giúp em báo thù" Lâm Bảo Nhi kéo tay Lâm Thương Lan, vẻ mặt ngây thơ nói.



Lâm Thương Lan véo véo má mũm mĩm của cô, nghiêm mặt nói: "Em tưởng anh không biết trò bịp này của em à? Sau này, cố gắng ít giao thiệp với người của Yến gia vậy".



Lâm Thương Lan và Diệp Thu gật gật đầu, liền đi về phía bàn giám khảo.



Buổi tối, phòng của Yến Thanh Phong.
Giữa các cao thủ có câu nói gọi là: ai điều khiển được tiết tấu, người đó có thể giành được thắng lợi.



Hình như, kết quả trận đấu đã có rồi.



Yến Thanh Phong nhìn hình ảnh Diệp Thu trái tránh phải né thầm cười nhạt, sức tấn công sinh ra từ hình thể đặc biệt của Bạch Hổ thường xuyên khiến cao thủ số một của bộ đội số 5-Tham Lang cũng khó mà chống đỡ được. Ta muốn xem xem, ngươi có thể đối phó với hắn thế nào?



Cho dù Bạch Hổ không lưu ngươi lại được, cũng sẽ để lại cái giá cả đời khó quên trên người ngươi.



Nghĩ tới điều này, ánh mắt Yến Thanh Phong lạnh lẽo.



Bạch Hổ dám cãi lệnh mình, không uống thuốc kích thích số II. Đúng là đáng chết, nếu trận này không thể đánh bại Diệp Thu, trở về xem ta hành hạ ngươi thế nào.



Lâm Thương Lan nhìn Yến Thanh Phong ngồi bên cạnh một cái, trong lòng thầm than, hắn bây giờ bị Diệp Thu đả kích, đánh cho loạn lên, đâu còn phong thái của Nam Mộ Dung năm đó?



Đội viên tiểu đội Tử La Lan thấy hoàn cảnh vây quẫn của Diệp Thu, mọi người đều lộ vẻ lo lắng. Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, bọn họ đã từ bài xích ghét Diệp Thu trở thành tiệp nhận và khâm phục hắn. Hơn nữa, bây giờ Diệp Thu đang đại diện cho vinh dự của tiểu đội Tử La Lan liều mạng với người ta trên kia, cho dù lạnh lùng như Cuồng, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.



Cùng lo lắng cho Diệp Thu còn có tổ hợp nữ của tiểu đội Cuồng Phong của cuộc thi lần này. Tối qua Thủy Điểu tới chỗ Diệp Thu lấy đơn thuốc trung y, lại được hắn truyền thụ mấy cách thông huyết bài trừ máu đọng, sau khi cô trở về áp dụng với đội trưởng, hiệu quả rõ ràng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Ngân Ly là quyền uy tuyệt đối của tiểu đội Cuồng Phong, là thần tượng tinh thần của những cô gái này. Hơn nữa, bọn họ không chỉ coi cô như đội trưởng, đồng thời cũng coi cô như chị gái. Diệp Thu chẳng khác gì giúp người thân của họ, thế nên trong lòng họ cũng đều vô cùng cảm kích Diệp Thu.



Trận đấu này, các cô tất nhiên không hi vọng Diệp Thu thất bại.



Người giữ được bình tĩnh nhất phải nói tới Giang Yến Tử.



Ngồi ngay ngắn trên ghế khán giả, sắc mặt bình tĩnh xem trận đấu. Hình như hai người trên sàn đấu không hề liên quan tới mình.



Giang Yến Tử không phải không lo lắng, mà vì cô nói, tạm thời vẫn chưa tới lúc cô lo lắng.