Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 454 : Đội viên mới vào!

Ngày đăng: 02:34 19/04/20


Diệp Thu biết, mình bị Đường Quả chơi rồi.



Người con gái này lừa mình đến hỏi chuyện cha cô ta, chứ chẳng có ý muốn hiến thân gì cả.



Mặc dù biết, nhưng Diệp Thu không hề tức giận.



Đường Quả hai tay ôm chặt lấy eo Diệp Thu, như một con gấu goala ôm lấy người Diệp Thu. Khuôn mặt xinh đẹp áp sát vào ngực anh, lông mày cong cong, mũi nho nhỏ, môi xinh xắn nhỏ nhắn, ngủ say như một đứa trẻ con.



Nhìn thấy cảnh này, cảm hứng mãnh liệt trong lòng Diệp Thu bỗng tan biến mất, thay vào đó là tình thương yêu nồng nàn.



Cô gái tôi nghiệp này, có lẽ mệt quá rồi. Không ngờ lai ngủ nhanh đến thế, còn có tiếng ngáy nữa chứ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Diệp Thu nhẹ nhàng ôm Đường Quả lên, rồi đặt lên giường. Khi chuẩn bị đắp chăn cho cô ấy, lại phát hiện cô ấy ôm chặt lấy mình, không làm cách nào dỡ tay cô ấy ra được. Nếu như làm mạnh quá, nhất định sẽ đánh thức Đường Quả.



Diệp Thu không còn cách nào, đành phải đắp chăn lên bụng Đường Quả, rồi tháo giầy dựa vào đầu giường, để cô mặc sức ôm mình ngủ say.



Nhìn thấy cảnh vật vừa lạ vừa quen trước mắt, trong lòng Diệp Thu lại bao nhiêu cảm xúc đan xen vào nhau. Lại một lần về đến biệt thự xanh, lòng nhiều xáo động, càng nhiều hơn nữa là niềm vui. Bản thân mình đã hứa với Trầm Mặc Nùng, cũng hứa với Lâm Bảo Nhi, về sau mọi người sẽ trở lại biệt thự xanh, sống vui vẻ cùng nhau như trước kia.



Giờ đây, cách mục tiêu ấy ngày càng gần rồi.



Đường Quả hôm ấy ngủ ngon lành, duỗi hai tay ưỡn lưng một lúc, lúc này mới mãn nguyện mở hai mắt ra. Thấy hai đôi mắt to đang nhìn chằm chằm vào mình.



"Anh có ôm cô ấy ngủ thế này không?" Đây là câu đầu tiên Đường Quả nói khi tỉnh lại.



Sự tranh đấu của phụ nữ khốc liệt thật.



Diệp Thu khẽ thở dài trong bụng, nhưng ngoài mặt làm ra vẻ như không biết gì, nói: "Cô ấy nào?"



"Đừng giả bộ. Tôi nói là nói Nhiễm Đông Dạ."
Diệp Hổ không hề vì thất bại mà tức tối, càng nỗ lực học tập. Không ngờ lại đi vào một chỗ sai lầm, nhầm tưởng rằng những thứ mình học càng nhiều thì thực lực sẽ càng mạnh, mà không biết rằng, bản thân mình đã quá tham công tiếc việc.



Ở câu lạc bộ Thiết Huyết, Diệp Thu lại dạy cho anh ta bài học quan trọng nhất đời. Cũng từ ngày hôm đó, Diệp Hổ quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, thỉnh cầu anh nhận làm đồ đệ.



Nếu không phải là do hôm nay Diệp Hổ tìm đến, thì Diệp Thu đã quên mất đồ đệ này rồi. Nhưng nhìn gương mặt thật thà và ánh mắt đầy lòng ngưỡng mộ của anh ta, lòng Diệp Thu cũng có chút áy náy.



"Tự tôi muốn tìm đến. Nghe nói anh làm đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, tôi liền có suy nghĩ này. Trong quân đội, mấy tên đó không phải là đối thủ của tôi. Ở bên cạnh sư phụ mới học được nhiều điều. Tôi đã chạy đi tìm thủ trưởng Phương, ông ấy còn vì chuyện của tôi mà đặc cách làm một chuyến đến Yến Kinh, cũng coi là tôi đã hoàn thành tâm nguyện rồi." Diệp Hổ nhe răng cười nói.



"Ừm, đi thôi. Tôi dẫn anh đi đến làm quen với những đội viên khác. Họ đều là cao thủ, rất có ích với sự trưởng thành của anh." Diệp Thu gật đầu.



"Đây chính là điều tôi mong muốn. Tôi phải khiêu chiến từng người một trong bọn họ. Yên tâm đi sư phụ, lần này tôi sẽ không để anh bẽ mặt đâu". Diệp Hổ tự tin nói. Lần trước những lời răn dạy của Diệp Thu làm anh ta vỡ lẽ ra rất nhiều, anh ta miệt mài luyện tập vì thế thân thủ cũng tiến bộ lớn lắm.



Năng lực có rồi, cái gan nói chuyện cũng có rồi.



"Với anh, lấy trường bổ đoản mới là quan trọng." Diệp Thu vỗ vai Diệp Hổ, nói.



Không ngờ người mới vào lại là Diệp Hổ, đây là một cục diện tốt. Dựa vào hoàn cảnh của Diệp Hổ cùng lòng ngưỡng mộ với Diệp Thu, có lẽ sẽ không chọc ngoái mình.



Còn về việc Diệp Hổ vào đây thế nào, thì xem ra trong đó đã thực hiện không ít bước. Hơn nữa, Diệp Thu biết, yêu sư Mạc Ngôn và thủ trưởng Phương có quan hệ với nhau, chẳng lẽ trong đó lại không có họ nhúng tay vào hay sao?



Diệp Hổ chủ động đề nghị, vừa thích hợp với ý của bọn họ mà thôi.



Đại quân chưa vận động, lương thảo đi trước.



Phong vân biến ảo, thế cục của Yến Kinh lại được một lần náo nhiệt rồi.



Diệp Gia, cuối cùng cũng chịu đứng ra rồi sao?