Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 466 : Trị bệnh

Ngày đăng: 02:34 19/04/20


Một chiếc xe không chở được nhiều người như vậy, vì thế Diệp Thu, Diệp Không Nhàn, Thiết Ngưu ba người cùng ngồi một chiếc xe, còn Đường Quả và Trầm Mặc Nùng ngồi một chiếc xe khác dưới sự bảo vệ của nhiều vệ sĩ. Cuối cùng còn có một chiếc xe có nhiệm phụ cảnh giới. Từ hôm qua gặp Liên Phong Duệ ở Vương Giả, Diệp Thu cứ thấp thỏm không yên, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì không hay.



Đã lâu không gặp Lão Đầu Tử và Thiết Ngưu rồi, giờ gặp lại những người thân đã xa cách lâu như vậy, Diệp Thu vô cùng vui sướng, mặt luôn nở một nụ cười. Điều đáng tiếc duy nhất là, lần này lại không được gặp Nhị Nha.



Lão Đầu Tử à, người còn định giấu cô ấy đến khi nào?



"Thiết Ngưu, Nhị Nha vẫn khỏe chứ?" Diệp Thu quay đầu lại hỏi.



"Khỏe, chỉ là...gầy đi rồi." Thiết Ngưu nhìn trộm sang Lão Đầu Tử, nói.



"Sao không đi cùng cậu đến đây?" Diệp Thu cố tình hỏi Thiết Ngưu, nhưng thực chất là đang chất vấn Lão Đầu Tử.



Lão Đầu Tử cười nói với Diệp Thu: "Tiểu tử thối, đang trách ta phải không?"



"Không, tôi chỉ cảm thấy lạ, Lão Đầu Tử vốn vẫn giữ lời sao giờ lại thất hứa rồi? Lúc đầu ông bảo tôi đi Mỹ thực hiện nhiệm vụ chẳng phải đã nói, sẽ để Nhị Nha đến Yến Kinh thăm tôi hay sao? Tôi đã về nước đến hơn nửa năm rồi, sao vẫn chưa thấy Nhị Nha đến?" lời của Diệp Thu đã mang chút tình cảm. Lão Đầu Tử này giữ lời với người khác, nhưng lại không giữ lời với mình. Lần nào bị mình chất vấn đều tìm lý do để trốn.



Quả nhiên, Lão Đầu Tử dựa vào ghế, hiên ngang nói: "Ừm, cậu không nói ta cũng quên mất việc này. Đừng lo đừng lo, khi về ta sẽ bảo Nhị Nha đến thăm cậu."



Diệp Thu không nói được gì hơn. Lần trước đã đợi đến nửa năm, lần này còn phải đợi bao lâu nữa?



Nhìn biểu hiện của Diệp Thu qua kính chiếu hậu, Diệp Không Nhàn cười nói: "Dù là địch, hay là đàn bà, thủ đoạn đều phải dịu dàng một chút. Việc này loạn lên rồi. Nếu không giải quyết nhanh chóng, thì sẽ không giũ bỏ được chúng cả đời."



Diệp Thu sầm mặt xuống, biết lão đầu từ đang trách mình, giải thích: "Nếu tiến nhanh quá, thì có làm cho người khác phản cảm hay không? Vị trí của Yến Kinh có chút mẫn cảm, khi giải quyết vấn đề phải thận trọng một chút."



Lão Đầu Tử bĩu môi, bản mặt vừa nãy còn dịu dàng giờ đã biến thành nghiêm nghị, cười lạnh lùng nói: "Vậy thì đã sao? Cùng lắm thì chúng ta lại rời Yến Kinh một lần nữa. Người đi chân đất chẳng lẽ còn phải sợ đứa đi giày sao? Trước kia, Diệp Gia không đồng ý đứng ra giúp cậu, tôi cũng chẳng có gì đáng nói. Dù sao thì, sự đi xuống của Diệp Gia tôi cũng phải có chút trách nhiệm. Nhưng nếu trong lúc quan trọng vẫn không đứng ra nói một câu, thì tôi sẽ không bỏ qua cho họ đâu. Diệp Gia, không phải là Diệp Gia của bất cứ một ai."


Đường Quả khó khăn lắm mới nắm được cơ hội làm Diệp Thu xấu mặt, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng vậy được?



Dù Diệp Thu nói đó không phải vấn đề cô cần quan tâm, nhưng cô cũng phải hỏi cho ra lẽ, Trầm Mặc Nùng cũng có ý như thế.



Thiết Ngưu nhìn hai người đẹp trước mặt, không biết tại sao, trong lòng thấy rằng họ đang cố ý.



Anh vốn không muốn giải đáp câu hỏi của họ, nhưng nếu như vậy thì không lịch sự, hơn nữa tính anh ta hơi yếu mềm nên không làm được việc quá đáng, bèn nói: "Lúc còn nhỏ anh cá chạch lúc còn nhỏ không cao thế này, vừa thấp vừa gầy, hơn nữa da còn đen sì nữa, còn để đầu trọc lông lốc.....trong tên của anh ấy có chữ "thu", cũng chẳng biết ai gọi trước, nên cũng tôi cứ theo thế mà gọi anh ấy là anh cá chạch."



Gầy gầy đen đen?



Để đầu trọc lốc?



Hình tượng này chẳng phải là của một con cá chạch hay sao?



Đường Quả và Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu đang ngồi trong xe mà cười lăn lộn, Diệp Thu bèn lấy hết sức mình bấm còi, thúc giục họ lên xe. Nhìn Thiết Ngưu với con mắt đầy sát khí, tiểu tử này, lâu lắm không đấu với hắn rồi.



Đương nhiên, giải quyết hắn tay mình sẽ đau. Để Tiểu Bạch thu dọn hắn vậy.



Đường Quả và Trầm Mặc Nùng không đi cùng xe với Diệp Thu, vì thế không có cách nào cười nhạo anh trên xe. Nhưng hai người cứ bàn luận suốt về việc Diệp Thu hồi còn nhỏ vừa thấp bé vừa đen thui, lại để đầu trọc sẽ ra làm sao, càng nghĩ càng thấy buồn cười.



Khi đến viện điều trị Tây Sơn, được các nhân viên làm việc dẫn dắt, một hàng người vào căn phòng nhỏ của Đường Bố Y nằm.



Diệp Không Nhàn nhìn Đường Bố Y mắt nhắm, mặt trắng bệch, thở dài một hơi, sau đó đi lên đằng trước bắt mạch cho ông. Những người khác đều im lặng đứng một bên, không dám thở mạnh.



Đường Quả lại rất hiếu kỳ về cách trị bệnh của Diệp Không Nhàn, trước đó những người bác sĩ được mời đến đều yêu cầu có bệnh lý của bệnh nhân và những con số kiểm tra trước kia, bắt mạch thế này có ích gì?