Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 480 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Để lại một quân cờ ở nhà Liên Gia không phải là một chuyện xấu.



Lúc này thuyền đã dừng ở lòng sông. Diệp Thu chỉ mặt sông mênh mông bên ngoài, nói: "Anh biết phải làm thế nào rồi đúng không?"



"Biết, biết." Liên Hi Vọng vội vàng gật đầu, nhưng lại nói: "Nhưng tôi không biết bơi."



"Đó là vấn đề của anh." Diệp Thu nhích nhích vai nói.



Liên Hi Vọng cũng không dám nói nhiều, chạy đến phía sau thuyền lấy một chiếc áo cứu hộ, mặc vội vàng lên người rồi nhảy ùm xuống sông.



Anh ta thật sự không muốn ở cùng Diệp Thu một giây nào nữa. Sợ rằng Diệp Thu đột ngột đổi ý hối hận. Lại còn người lạnh như băng đang đứng bên cạnh anh ta nữa. Liên Hi Vọng đứng bên cạnh hắn ta mà còn thấy sởn gai ốc.



Diệp Thu nhìn Liên Hi Vọng ngụp lặn giữa dòng nước, cười nói: "thật tiếc cho chiếc thuyền lớn thế này. Cô nhất định có cách làm cho nó tự nổ vì sự cố chứ?"



Tiểu Bạch gật đầu. Ba phút sau cô quay lại làm một động tác tay với Diệp Thu.



Diệp Thu đứng trên boong thuyền, nói với Tiểu Bạch: "Lâu lắm không bơi rồi. Hôm nay chúng ta thi xem ai đến bờ trước nhé."



Mặt Tiểu Bạch rất kích động, gật đầu.



Tõm.



Hai người cùng nhảy xuống sông. Một luồng khí lạnh bao lấy hai cơ thể. Với thể chất của Diệp Thu và Tiểu Bạch tất nhiên không hề sợ hãi. Nhưng có lẽ Liên Hi Vọng không chịu được rồi.



Bùm!



Hai người vừa bơi được một đoạn, chiếc thuyền đó ngay lập tức nổ rụi. Sau đó là những làn khói bắt đầu bay lên.



Ánh lửa chiếu lên cả mặt sông, làm cho mặt của Diệp Thu và Tiểu Bạch cũng đỏ bừng, giống như có ánh chiều tà chiếu lên mặt vậy.



Một lúc sau, chiếc thuyền dần dần chìm xuống lòng sông. Đồng thời còn có cả thi thể của thần súng Smith và một đám người Indo cùng chìm với nó.



"Chúng ta đi thôi." Diệp Thu gọi Tiểu Bạch.



Tiểu Bạch quay đầu lại, lao vào dòng nước, giống như một con cá lao vào biển cả vậy. Diệp Thu cười to sau đó đuổi theo cô.



Cuộc sống như thế này, dường như cách họ xa quá.



Mười mấy phút sau, Tiểu Bạch và Diệp Thu thở hồng hộc lên bờ.



Mặc dù Diệp Thu cố sức đuổi, nhưng vẫn để cho Tiểu Bạch thắng cuộc đấu này.



"Mệt không?" Diệp Thu cười hỏi.
"Cậu không có tư cách hỏi chúng tôi là ai. Cậu chỉ cần trả lời cậu là ai là được rồi." Liên An càng nói lạnh lùng hơn.



Mặc dù ông là gia bộc của Liên Gia, nhưng địa vị của ông ở trong nhà Liên Gia rất cao. Ngay đến cả Liên Phong Duệ khi nói chuyện với họ đều phải rất cẩn thận ngôn từ, huống hồ là những người khác của Liên Gia. Ngoài lão gia, họ chẳng nể mặt ai cả.



Hơn nữa đã có lá cờ của Liên Gia khoác lên mình, họ càng không sợ bị người khác dị nghị. Ở Tô Hàng, có thể nói họ tung hoành ngang dọc. Mấy năm trước khi còn trẻ thường xuyên xuất hiện đánh người, giờ đây tuổi già rồi mới thích yên ổn một chút.



Nhưng những người đã kiêu ngạo quen rồi, thì làm sao có thể chịu đựng được người khác dùng thái độ này nói chuyện với họ?



Hơn nữa lại còn là hai tên trẻ tuổi. Mặc dù tên tướng mạo bảnh bao bên cảnh toát ra sát khí làm cho người ta phát sợ, nhưng người trẻ tuổi đang nói chuyện với họ đây quá tầm thường, giống như một sinh viên không quen đánh đấm vậy.



Loại không biết trời cao đất dày thế này, hai anh em họ dẫm một phát cũng đủ làm cho hắn chết.



Diệp Thu không ngờ ai ông già này lại ngông cuồng đến thế, cười lạnh lùng nói: "Ông càng không có tư cách hỏi chúng tôi là ai."



Cùng với việc nói chuyện, Diệp Thu đã nắm lại Tiểu Bạch đáng muốn đứng dậy giết người. Nguồn truyện: Truyện FULL



Cô không thể chịu được có người dùng loại thái độ này để nói chuyện với Diệp Thu.



Họ là cái thá gì chứ?



"Tiểu Tử. Tìm cái chết." Liên An phẫn nộ nói, rồi xông về phía Diệp Thu.



"Tam đệ." Liên Phúc béo ú giữ Liên An lại, cười ha ha nhìn Diệp Thu, nói: "Tiểu huynh đệ, vừa nãy cậu có nhìn thấy thuyền bị bốc cháy không?"



"Tất nhiên là nhìn thấy rồi, ngọn lửa lớn thế, sao lại không nhìn thấy được?" Diệp Thu bĩu bĩu môi. Mặc dù tên béo này mặt nở nụ cười, nhưng Diệp Thu không hề có thiện cảm với ông ta. Tên này làm cho Diệp Thu nhớ đến 10 người đại ác trong truyện "tuyệt đại song kiêu" lúc nào cũng cười thế này.



"Cậu có biết tại sao lại cháy không? Liên Phúc hỏi tiếp. Con mắt nhỏ bị da thịt ép vào khi cười cũng đã bắt đầu phát ra ánh mắt sắc lạnh.



"Không biết. Dù sao thì cũng không phải do tôi đốt." Diệp Thu nói.



Đúng là không phải do anh đốt, là do Tiểu Bạch đốt.



"Vậy cậu có biết ai đốt không?"



"Biết chứ." Diệp Thu gật đầu. "Nhưng tôi không thể nói cho ông biết."



"Cậu có phải Diệp Thu không?" Liên Phúc đột nhiên hỏi.



"Đúng là tôi." Diệp Thu gật đầu.



Liên Phúc và Liên An quay sang nhìn nhau. Rồi xông về phía Diệp Thu và Tiểu Bạch nhanh như chớp giật.