Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 49 : Mẹ kế

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Đây là chuyện của nhà họ Đường, nên Diệp Thu cũng không muốn tham gia, đang chuẩn bị về phòng, Đường Bố Y gọi giật lại: "Này, Diệp Thu, sao cậu lại bỏ đi? Vào phòng ngồi một lát với chúng tôi, hôm nay cũng chẳng có người ngoài."



Đường Bố Y vẫn chưa biết chuyện Diệp Thu bị con gái yêu của ông đuổi ra ngoài phòng bảo vệ, nên tưởng Diệp Thu ngại.



Đường Bố Y đã chủ động gọi anh, Diệp Thu cũng không nhì nhằng nữa, anh cùng mọi người đi vào phòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Cô gái đẹp ấy nhìn thấy Đường Quả, căp mắt xanh ánh lên cái nhìn ấm áp, làm cho người ta cảm thấy hiền hậu và đẹp đẽ. Cô gái này tuổi tác không lớn lắm, lại có cái cuốn hút của những người phụ nữ trưởng thành, điểm này có phần giống với Trầm Mặc Nùng, mặc dù khí chất không cao sang bằng, nhưng cũng thuộc vào hàng làm người ta phải rung động.



Cô ta cười rất tươi đến kéo tay Đường Quả, lại quay mặt nói với Đường Bố Y: "Bố y, đây là Quả Quả mà anh suốt ngày nhắc tới phải không? Hèn chi anh yêu cô ấy thế, thật là đáng yêu quá."



Thấy có người phụ nữ khen con gái mình, Đường Bố Y cười hà hà nói: "Quả Quả, con phải gọi là dì nhé"



"Chào dì ạ" Đường Quả cười đáp, nói rất ngọt.



Điều mà người khác không hề biết là, khi Đường Quả nhìn thấy người phụ nữ này bước ra từ ngôi biệt thự, cô đã giật thót lên mấy lần.



Đường Quả thông minh lanh lợi, lúc nhỏ lại đọc mấy quyển tâm lý học, động vật học, sinh lý học, tâm lý xã hội học. Cô đoán định được tính cách người khác, nên đây cũng là lý do cô cạnh tranh được với những lão cáo già trên thương trường mà ít khi có đối thủ.



Cô rất hiểu cha mình, từ trước đến giờ ông chẳng bao giờ nói chuyện về người đàn bà khác trước mặt mình, càng không bao giờ chủ động đưa bất cứ người đàn bà nào về nhà. Nếu ông làm thế, thì cũng có nghĩa người đàn bà ấy đã chiếm được trái tim ông, được ông chính thức công nhận là chủ nhân của họ nhà Đường, và cũng muốn được cô chấp nhận.
Đường Bố Y nhận được một cuộc điện thoại khách hàng, vội đưa người phụ nữ đó đi. Căn phòng ồn ào náo nhiệt vừa rồi bỗng trở nên yên tĩnh.



Nụ cười trên gương mặt Đường Quả dần biến mất, nhìn đống quà đắt tiền mà nghĩ ngợi miên man. Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi cũng yên lặng ngồi cạnh cô, không biết nói điều gì.



Có lẽ, vấn đề này cần phải để cô ấy tự suy nghĩ.



Diệp Thu nhìn đồng hồ, hơn tám giờ tối rồi, bụng hơi đói, đang chuẩn bị vào nhà bếp nấu cơm, Đường Quả đột nhiên nói: "Em muốn uống rượu"



"Được, được, chị cũng muốn uống rượu." Lâm Bảo Nhi xua tay nói.



Trầm Mặc Nùng trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi, kéo tay Đường Quả, giống như người mẹ hiền, hiền hậu nói: "Quả Quả, em lớn rồi, em đã có thể tự chăm sóc bản thân và tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Cha cũng khó xử lắm, nếu em không hiểu ông, tình thương của ông dành cho em sẽ hủy hoại hy vọng của chính em."



"Em biết." Đường Quả cười nói. "Chị Mặc Nùng, em không sao đâu. Em còn vui cho cha nữa kìa. Nhưng em vẫn muốn uống rượu."



Trầm Mặc Nùng gật đầu thông cảm, nói: "Được, chị bảo Diệp Thu đi mua ít rượu về đây, chúng ta uống trong nhà thôi."



"Không được, em muốn ra ngoài uống rượu." Đường Quả kiên quyết nói.