Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 497 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Diệp Minh Minh không ngã chết, nhưng bị gãy hai chân, mấy chỗ khác cũng bị gãy mấy chiếc.



Diệp Thu cố ý đến muộn, anh muốn xem xem đám con cháu Diệp Gia đào tạo ra bao nhiêu năm này như thế nào.



Rất tiếc, kết quả đã làm anh ta thất vọng.



Anh biết đẩy Diệp Minh Minh từ tầng ba xuống sẽ không làm hắn ngã chết, vì Hoàng Hạc Lâu là một ngôi lầu nhỏ để ngắm trăng. Nên độ cao mỗi tầng đều rất thấp. Hơn nữa dưới đất lại là một mảng cây xanh, trên đất trồng không ít các lại cây, được các cây đó bảo vệ, dù có rơi xuống cũng không nguy hiểm về tính mạng.



Anh làm như vậy, là để áp đảo tinh thần đám phế vật không có tài cán lại ngông nghênh của Diệp Gia.



Diệp Thu không để tâm đến sự sống chết của hắn, anh đã từng nói, nếu có ai kéo chân ah, anh sẽ bóp chết người ấy không thương tiếc.



Nhưng lúc này anh vẫn cần sự trợ giúp và ủng hộ của Diệp Gia, có thể lấy được chút lực lượng và sự ủng hộ cũng có ích với anh. Không cần thiết vì đám phế vật này mà đẩy mình vào tình thế bất lợi.



Diệp Phù Trầm giờ đây là người nắm quyền thật sự của Diệp Gia, lần trước ở Tô Hàng Diệp Phù Trầm gặp phải sự đả kích của Lão Đầu Tử và Diệp Hổ, sau khi về liền đóng cửa không ra ngoài nữa, cũng không hỏi thêm việc của Diệp Gia nữa.



Mấy ngày nay Diệp Hổ đã đi khắp nơi liên lạc với đám con cháu nhà Diệp Gia nói về việc gặp mặt, Diệp Phù Trầm vừa không ủng hộ, cũng không phản đối, hoàn toàn xem như không biết. Xem ra, ông ấy đúng là đã để kệ rồi.



Thành cũng được, bại cũng xong, các người tự đi hành hạ nhau đi.



Không phản đối, cũng là một kiểu ủng hộ rồi. Diệp Thu khá hài lòng về thái độ của Diệp Phù Trầm. Anh không hi vọng tên bảo thủ đó vừa bắt đầu là đã ủng hộ mình. Giống như Diệp Minh Minh đã từng nói vậy, mình chỉ là người ngoài, không phải là Diệp Không Nhàn.



Có tư cách gì để đặt tính mạng của gia tộc Diệp Gia lên trên mình chứ? Giờ đây Diệp gia đang lắc lư trong gió bão, nếu có một lần chấn động nữa, có lẽ là rất khó có được cơ hội đứng lên một lần nữa.



Nhưng, Diệp Thu cũng biết, nếu như thật sự muốn đẩy Diệp Minh Minh xuống lầu dẫn đến cái chết, có lẽ là người đàn ông rộng lượng đến mấy cũng giữ cái nhìn thù địch với mình. Về sau rất nhiều việc cần phải có mấy nhân vật quan trọng của Diệp Gia đứng ra tỏ rõ thái độ. Đặc biệt là khi cần liên lạc với cựu bộ của Diệp Gia, càng cần ông ta đứng ra nói chuyện.



Mình, dù về tư cách hay là huyết thống, đều không đủ.



Có điều, việc Diệp Thu phải làm bây giờ là toàn lực kiến tạo một Diệp Gia hoàn toàn mới.



Hiệu của của chiêu giết chim dọa khỉ này của Diệp Thu rất có hiệu quả, không do dự gì đẩy Diệp Minh Minh xuống đất, đám công tử tiểu thư vô pháp vô thiên đó đã không dám coi thường anh nữa. Mặc dù khi họ nhìn thấy Diệp Hổ, cũng có nét sợ sệt.



Tất nhiên, bị người nói xấu và mắng nhiếc sau lưng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng những điều này đối với Diệp Thu đâu có ảnh hưởng gì đâu?



Mấy ngày này Diệp Thu đều đang gặp những người của Diệp Gia đến từ khắp nước, có người họ gần cũng có người họ xa. Những người này đều do Diệp Hổ, Diệp Khải Tuyền và Diệp Nhiễm giúp đỡ liên lạc.



Giống như những lời đồn đại ở bên ngoài, tập thể Diệp Gia là những người bệ dạc. Ngoài Diệp Khải Tuyền và Diệp Nhiễm mới làm cho Diệp Thu cảm thấy mình nhặt đươc jvàng, những người khác đều là loại người tầm thường. Nhưng may mà so với những anh chị em ở kinh thành thì nhiều dã tâm hơn.



Chính vì có dã tâm này, nên Diệp Thu quyết định giữ họ lại.



Đại cục quan của Diệp Khải Tuyền rất tốt, ba mươi năm mài kiếm, giờ đây cuối cùng đã đến cơ hội rồi. Diệp Thu giao cho anh ta nhiệm vụ gầy dựng lại sản nghiệp ở ngoài của Diệp Gia, không chỉ thế sản quyền cổ phiếu và khoáng sản cũng do anh ta chịu trách nhiệm.



Diệp Nhiễm đã từ chức công việc ở ngân hàng, Diệp Thu cho cô tiền ức để cô tự đầu tư.



Đống tiền này một bộ phận là lúc đầu lừa Đường Bố Y mà có, bộ phận khác là thu lợi từ khoáng sản và cổ phiếu.



"Trứng gà không đặt trong một cái rỏ, tôi chuẩn bị dùng tất cả tiền trong tay lập một công ty, công ty này chủ yếu phụ trách nghiệp vụ đầu tư trong ngoài nước. Có thể chọn hai loại thao tác ngắn hạn và dài hạn. Thao tác ngắn hạn tức là mua cổ phiếu tiềm lực, mua rẻ bán đắt, để sinh lời lãi. Đương nhiên, đây chỉ là một trong số đó. Chỉ cần trong tay có tiền, những cách kiếm tiền có rất nhiều."



"Còn thao tác dài hạn tức là trích tiền vào các doanh nghiệp có tố chất hoặc là mua lại các hàng nghề có tiềm lực, hoặc là lập lại các công ty sắp đứng trên bờ vực phá sản, sau đó đổi vỏ đưa lên thị trường. Hạn ngạch đầu tư của mục này khá lớn, quay vòng vốn chậm, nhưng thu lợi cũng tương đối nhiều. Hơn nữa thao tác dài hạn có sự thu lợi lâu dài, không giống như thao tác ngắn hạn chỉ có thể mua hoặc bán một lần."



"Ngoài ra, tôi kiến nghị thành lập một quỹ tư nhân ở nước ngoài. Người khống chế quỹ này tôi đã chọn xong rồi, là vị thầy giáo khi tôi thực tập ở phố Wall. Ông ấy là một người làm việc rất tuyệt với, chỉ là dính vào đám xã hội đen, nên bị người ta sợ hãi. Nếu như tôi có thể bảo vệ ông ta một cách an toàn, thì tôi nghĩ có khả năng mời được ông ấy đến giúp chúng ta. Tôi sẽ gửi tài liệu về ông ấy cho anh sau, anh có thể xem xem đáng để dùng hay không."
Thật hi vọng người con gái đáng thương đáng kính này có thể bắt đầu lại từ đầu.



"Đến rồi." Diệp Thu mỉm cười nói với Giang Yến Tử. Theo thường lệ, anh phải xưng Giang Yến Tử là "chủ nhiệm Giang". Nhưng giữa hai người thâm tình không tồi, hơn nữa, Giang Yến Tử cũng từng làm đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan. Nếu xưng hô như vậy, càng làm cho hai người thấy xa lạ hơn.



"Ừ. Hệ thống phòng ngự của các tiểu đội đều phải nâng cấp. Hôm nay đến lượt tiểu đội Tử La Lan." Giang Yến Tử nói. Sau đó chỉ hai người đằng sau mình nói: "Họ là trợ thủ của tôi. Hệ thống phòng ngự của tiểu đội Tử La Lan sẽ do họ phụ trách nâng cấp."



Rồi lại chỉ một người con trai trẻ mặc quân phục như mình, nói: "Yến Khang.



Rồi lại chỉ một người con gái xinh xắn đang nháy mắt với Diệp Thu, nói: "Lâm Bảo Nhi."



Giang Yến Tử vốn là người rất lạnh lùng, dù khi giới thiệu hạ thủ của mình cô cũng rất đơn giản. Có thể dùng những từ ngữ đơn giản nhất để giới thiệu, cô ấy sẽ không nói thừa một lời nào.



Diệp Thu đang nhìn thẳng vào hai người một nam một nữ ở đằng sau Giang Yến Tử, người con trai là Yến Khang đã rất quen thuộc, còn người con gái đang cười như hoa nở kia chính là Lâm Bảo Nhi một sau trở về.



Đừng nói nhé, Lâm Bảo Nhi mặt mày đẹp đẽ cơ thể phổng phao mặc một bộ quân phục màu xanh lên người rất mê hồn.



Giống như...giống như loại tiểu LOLI trong phim nước ngoài cố tình mặc bộ áo quân phục vậy.



Sao cô ấy lại về rồi? Diệp Thu ngơ ngác nghĩ.



Diệp Thu cười chào hai người, sau đó hướng dẫn hai người đi xuống trụ sở.



Lâm Bảo Nhi vốn tưởng mình sẽ làm cho Diệp Thu ngạc nhiên, không ngờ anh ta nhìn thấy mình lại chẳng có biểu cảm gì hết, làm cô rất tức tối. Thượng cấp ở trước mặt, cô cũng không tiện thể hiện, chờ một cơ hội có thể dạy cho Diệp Thu một bài học.



Dẫn họ đến phòng máy, Yến Khang và Lâm Bảo Nhi bắt đầu lấy máy tính tùy thân của mình ra và bận công việc. Diệp Thu và Giang Yến Tử đang đứng ở bên cạnh nhìn họ biểu diễn, vừa nói chuyện nhỏ.



Thấy ngón tay của Lâm Bảo Nhi gõ tanh tách trên bàn phím, trong lòng Diệp Thu thầm ngưỡng mộ. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là một cô gái ham chơi, giờ đây cũng đã trở thành trụ cột của quốc gia, sử dụng tài trí của mình làm việc ở cương vị quan trọng.



Diệp Thu giả bộ đứng đằng sau Yến Khang quan sát, rồi lại chầm chậm di chuyển sang đằng sau Lâm Bảo Nhi.



Lâm Bảo Nhi không quay đầu lại cũng biết người đằng sau cô là Diệp Thu, cười hì hì nói: "Diệp Thu, thấy em anh rất ngạc nhiên phải không?"



"Đúng thế. Chẳng phải em nói một năm sau mới về sao? Sao đã về sớm thế này rồi?"



"Hì hì, em là nhân tài ưu tú đấy, vì thế được tốt nghiệp sớm. Hơn nữa phải kiến tạo lại bộ phận mới, nên phải có người giúp đỡ. Vì vậy đã điều em và Yến đầu heo về đây."



"Thảo nào." Diệp Thu gật đầu.



Lâm Bảo Nhi cười ranh mãnh, rồi nói: "Diệp Thu, em đã nói với ông rồi, nói rằng có một bạn nam thích em đến cầu hôn."



"Thật sao?" Mặt Diệp Thu ngưng lại, hỏi.



Không ngờ việc anh lo lắng nhất đã xảy ra rồi, vốn anh còn tưởng Lâm Bảo Nhi nói đùa.



"Đương nhiên là thật rồi. Em làm sao dám nói dối với ông nội?" Mặt Lâm Bảo Nhi thật thà nói. Thực ra cô chưa hề nói với ông nội chuyện này, chỉ là muốn trừng phạt Diệp Thu vừa nãy không để ý đến cô, vì thế mới nói vậy.



Thấy bộ dạng sợ sệt của Diệp Thu, điều này càng kích thích Lâm Bảo Nhi phải biến chuyện này thành thật.



"Đây là chuyện trước kia anh đã hứa với em, anh sẽ không hối hận chứ?" Lâm Bảo Nhi quay người, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn vào Diệp Thu và nói.