Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 500 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Mặc dù Lâm Bảo Nhi cầu xin Diệp Thu diễn kịch, nhưng trong lòng cũng không muốn xem kịch chút nào.



Trong lòng cô chỉ nghĩ rằng xem xem Diệp Thu ứng phó với ông nội cô thế nào, một trong những người đàn ông quyền lực nhất đất nước Trung Quốc. Trước kia cũng có đàn ông thích cô, nhưng sau khi đến nhà cô gặp ông nội, liền biến thành sợ sệt run rẩy, điều đó làm cho cô rất ghét, khác hẳn với những biểu hiện bình thường của họ.



Lâm Bảo Nhi mặc dù không biết cô nên thích người đàn ông thế nào, nhưng cô biết một điều, mình rất khinh những loại đàn ông thế này.



Khi cô ở trong lớp đào tạo tinh anh mạng, đã nghe bạn cùng phòng nói về tập tục cầu hôn của nông thôn, trong lòng nghĩ cũng muốn xem xem Diệp Thu nếu như đến nhà mình, khi đối mặt với sự làm khó của ba cô mình, sẽ phản ứng thế nào.



Nhưng lúc này thấy một đám người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào Diệp Thu, hơn nữa còn có một số người nói không ra gì, vũ trụ nhỏ của Lâm Bảo Nhi ngay lập tức nổ tung.



Cũng không quan tâm đến cái gọi là phong độ của thục nữ nữa, đương nhiên, trò này cô cũng chưa từng có bao giờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Càng không để ý đến việc ông nội bà nội đang ở bên cạnh, cô chỉ đám người đó hét lên.



Điều này không nói, Lâm Bảo Nhi chỉ một người đàn ông trẻ, nói: "Lâm Nguyên, anh là anh em, anh đã lúc nào quan tâm đến em rồi? Anh có biết em thích ăn gì không? Anh có biết em thích chơi gì không?"



"Lâm Chí Thanh, anh dựa vào đâu mà biết em nhất định sẽ thích cái gì Hướng Đông kia? Anh là sâu trong bụng em à? Anh có biết em đang nghĩ gì không? Em không thích. Em không thích đấy."



"Lâm Dĩnh, chị đã từng gặp Hướng Đông Tây Môn rồi phải không? Anh ta ưu tú thế, thì chị gả cho anh ta đi cho rồi."



"Lâm Minh Huân. Cô biết gì cơ chứ? Tây Môn đó đã cho chị quà gì rồi sao? Chị có cần phải nói cho anh ta thế không? Tôi biết chị không thích tôi, muốn đuổi tôi ra khỏi Lâm Gia cho sớm."



"Còn cả chú nữa Lâm Vũ Không.....Ư ư. Bà. Bỏ cháu ra...ư ư....." Lâm Bảo Nhi đang quay ra trách cứ, đột nhiên miệng cô bị bà dùng tay bịt chặt.



Lâm Thương Lan toát mồ hôi lạnh. Bà cô này sao vẫn chưa lớn à. Giờ đây vẫn giống như trước, cứ tức lên là đến nhị thúc cũng dám mắng.



Diệp Thu thấy Lâm Vũ Không bị Lâm Bảo Nhi nói đến độ mặt sầm xuống, trong lòng thầm mừng, không ngờ trình độ hổ báo của Lâm Bảo Nhi còn hơn cả Đường Quả.



Nhưng Diệp Thu đến là để giúp Lâm Bảo Nhi giải quyết vấn đề, không phải đến để cãi nhau với Lâm Gia. Thấy Lâm Bảo Nhi đang ra sức bỏ tay bà ra mắng tiếp, liền lên tiếng: "Bảo Nhi. Đừng làm càn."


Thấy Diệp Thu được Lâm Thương Lan và Lâm Bảo Nhi mời đi, bà Lâm liền nói nhỏ vào tai chồng: "Ông à, chúng ta sẽ hủy hôn thật sao?"



Lâm lão gia chau mày, nói: "Bà không đồng ý à? Chẳng phải bà cứ nói bên tai tôi suốt ngày, rằng Bảo Nhi không thích tên tiểu tử nhà Tây Môn đó sao?"



"Không phải tôi không thích. Tôi đương nhiên là đồng ý rồi. Nhưng ông gả Bảo Nhi cho cậu ta dễ dàng thế à?" bà Lâm không yên tâm nói.



Lâm lão gia lắc lắc đầu, nói: "Dựa vào việc cậu ta dám nói ra những câu đại nghịch bất đạo, điều đó đã cho thấy cậu ta thật sự quan tâm đến Bảo Nhi. Người trẻ tuổi như họ, còn có mấy người dám làn đến thế này?"



Bà Lâm gật đầu, rồi nói: "Đúng thế. Người trẻ tuổi bây giờ ấy à...thật là chẳng biết tình nghĩa gì hết. Bảo Nhi nhà chúng ta đơn thuần lương thiện thế, mong rằng lần này không chọn nhầm người."



Ông Lâm lắc lắc đầu, mong rằng những hành động vừa rồi của tên tiểu tử đó là thật. Nếu như chỉ là giả tạo, thì ông thật là mất mặt.



Lâm Thương Lan sợ để Diệp Thu ở lại phòng khách lâu sẽ gây xung đột với người nhà mình, bèn kiếm cớ kéo anh ra ngoài.



Vỗ vỗ vai anh rồi nói: "Diệp Thu, xin chúc mừng. Tôi có cần phải gọi cậu là em rể không?"



Diệp Thu ngượng ngùng cười, nói: "Cứ để sau rồi tính vậy."



Anh đã từng hứa với Lâm Bảo Nhi, không thể để lộ màn kịch anh diễn cùng cô. Nếu không, với tính cách của Lâm Thương Lan, nói không chừng sẽ vất một đôi găng tay đòi quyết đấu, sau đó khi mình cúi đầu nhặt đôi găng tay không chú ý, sẽ đột nhiên cho mình một phát đạn.



Lâm Thương Lan gật đầu, càng cảm thấy Diệp Thu thận trọng an toàn, nói với khẩu khí của người anh: "Cậu và Bảo Nhi định thế nào? Chuẩn bị lúc nào thì đi Hồng Kông? Tôi đã từng gặp Tây Môn Hướng Đông, anh ta là một nhân vật đó."



"Có thể là làm xong công việc hiện tại rồi sẽ đi." Diệp Thu nói. Nghĩ đến có một người mình không thể trốn tránh được, lòng Diệp Thu cảm thấy thật đau khổ.



Vừa nãy ở phòng khách, Lâm Bảo Nhi bị câu rất có chí khí của Diệp Thu làm cảm động: "Chữ tín và hạnh phúc cả đời của Diệp Thu, cái nào quan trọng hơn?", cảm thấy sau khi Diệp Thu nói xong câu đó, ngay lập tức trở thành người đẹp trai nhất nhất nhất có sức hút nhất nhất nhất trong đám đàn ông trên thế giới này.



Cô đến nắm chặt tay Diệp Thu, mặt ngọt ngào nói: "Diệp Thu, anh đối xử thật tốt với em. Em quyết định, em sẽ gả cho anh."



Diệp Thu ngay lập tức run bắn lên, bỏ tay Bảo Nhi ra, mặt trịnh trọng nói: "Thế này không tốt. Chúng ta cứ làm theo hợp đồng đi."