Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 502 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Tầng mười sáu của tập đoàn Đường Thị là nơi làm việc của hội đồng quản trị, có ba phòng họp lớn, vừa và nhỏ.



Đây là nơi tổ chức các cuộc họp toàn bộ các cổ đông trong công ty, thường ngày rất ít khi dùng đến.



Các cuộc họp tuyên dương những nhân viên ưu tú hoặc tiệc giáng sinh hằng năm của Đường Thị đều tổ chức ở phòng họp lớn.



Phòng họp loại trung thì không có yêu cầu sử dụng cụ thể. Hầu như để cho các bộ phận mượn.



Phòng họp nhỏ mà trước đây dành để triệu tập các cuộc họp về công tác của các bộ phận hoặc các cuộc họp tổng kết công tác mỗi quý thì lại dùng để tổ chức các cuộc họp cấp cao của Đường Thị.



Căn phòng họp này được sử dụng khá thường xuyên.



Vì các cuộc họp trao đổi giữa lãnh đạo các bộ phận mỗi tuần một lần và họp lãnh đạo cao cấp của tập đoàn mỗi tháng một lần cũng diễn ra tại đây.



Có thể nói căn phòng họp nhỏ này là trụ sở trung tâm của tập đoàn Đường Thị. Mỗi một mệnh lệnh, mỗi một quyết sách đều được thông qua thảo luận và hiệp thương tại đây.



Phòng họp nhỏ là căn phòng được trang trí lộng lẫy nhất.



Cái bàn bằng đá cẩm thạch và những cái ghế ngồi thủ công do gia tộc Ngả Nhĩ Luân ở Thuỵ Điển chế tác có tác dụng cải thiện nhiệt độ và các thiết bị công nghệ cao giúp cải thiện chất lượng không khí.



Thậm chí đến tấm thảm hình hoa hồng lớn dưới chân bạn kia cũng là thảm của một gia tộc nổi tiếng ở Ý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Gia tộc này nổi tiếng khắp phương Tây nhờ việc cung cấp thảm cho hoàng đế các nước.



Vương Hậu Hoa bưng tách trà bằng sứ Ảnh Thanh nổi tiếng có "Tố cơ ngọc cốt" của Trấn Cảnh Đức lên, nhấm nháp cái cảm giác ấp áp thoải mái của nước trà đang ngấm sâu vào từng thớ thịt.



Nhưng trong lòng lại đang dày vò chuyện lần đó rời khỏi Tô Hàng qua đột ngột.




" Đổng sự trưởng, tôi làm việc ở Đường Thị đã mười năm nay. Không dám nói là có công lao gì, nhưng khi làm việc cũng có thể nói là rất tích cực. Tôi không biết là đổng sự trưởng đã nghe ai đơm đặt chuyện gì, bỗng nhiên lại buông lời trách mắng làm tôi không thể hiểu nổi. Nếu đổng sự trưởng thực sự có bằng chứng xác thực, thì chỉ cần trực tiếp sa thải Uông Hành Nhân này là được, không cần phải hạ nhục tôi như thế… "



Đường Quả cũng lạnh lùng nhìn ông ta nói: " Ông cần bằng chứng? Được. Vậy để tôi cho ông thấy bằng chứng. "



Nói dứt lời, Lôi Vũ và Mã Lệ đứng sau lưng Đường Quả lập tức cầm tài liệu trong tay phát cho từng vị đổng sự trưởng có mặt trong phòng họp.



" Trong tay mọi người đang cầm bảng báo cáo nghiệp vụ của bộ phận thị trường Đường Thị. Từ tháng mười năm ngoái, nghiệp vụ của tập đoàn Đường Thị đã bắt đầu giảm mạnh, hơn nữa mỗi tháng đều giảm nhiều hơn. Nghiệp vụ của bộ phận thị trường so với năm tháng trước đây giảm 30%. 30% tương đương với việc một lúc mất đi ba khách hàng lớn của Đường Thị. Tôi muốn hỏi, là trưởng bộ phận thị trường ông Uông sẽ giải thích như thế nào?"



Đường Quả thấy mọi người đều đã xem qua bản tài liệu liền nhìn chằm chằm Uông Giám Nhân hỏi.



Sắc mặt Uông Trà Nhân hơi tối lại, nhưng vẫn cứng giọng cãi lý: "Thị trường trong nước không có sức sống, đây cũng là sự giảm sút nghiệp vụ bình thường trong một điều kiện môi trường như thế. Hơn nữa các nhân viên của bộ phận thị trường đều đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không cạnh tranh được với những doanh nghiệp khác, tôi cũng không thể làm thế nào khác được."



Bốp!



Đường Quả đập tay đánh rầm xuống mặt bàn, lớn tiếng quát: " Ông không phải là lực bất tòng tâm, mà là có dã tâm làm phản. Ông rất có bản lĩnh. Là trưởng bộ phận một bộ phận nghiệp vụ lớn của Đường Thị vậy mà lại có những giao dịch bí mật với Bách Lạc, một đối thủ cạnh tranh của Đường Thị, giao những nghiệp vụ của Đường Thị cho Bách Lạc. Chẳng lẽ ông thực sự cho rằng những gì mình làm đều rất cao minh, người khác không thể nào phát hiện ra được?" ….Tôi không hề có giao dịch bí mật nào với bất cứ ai. Nếu như Đường đổng sự trưởng nhất thiết phải khiển trách tôi như vậy thì xin hãy đưa ra bằng chứng xác thực… Thẳng thắn thoải mái, chắc chắn. Uông Hành Nhân nắm chắc điểm này.



Vương Hậu Hoa vẫn gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, cười nói: " Đổng sự trưởng, trưởng bộ phận Uông là lãnh đạo cao cấp của Đường Thị, nếu như khiển trách thẳng thắn như thế sẽ khiến ông ấy mất uy tín trước mặt cấp dưới, sau này sẽ rất khó làm việc… Đương nhiên Đường Thị cũng sẽ không cho phép những con sâu làm rầu nồi canh, không cho phép bất cứ hành vi nào vì lợi ích cá nhân mà làm tổn hại lợi ích của Đường Thị. Nếu không thì thế này đi. Nếu Đường đổng sự trưởng có bằng chứng xác thực thì hãy đưa ra đây để mọi người tâm phục khẩu phục."



Đường Quả nhìn Vương Hậu Hoa, đột nhiên mỉm cười. Vẻ lạnh lùng phong tình và võng tài ấy như phán nhược lưỡng nhân, nhưng đối với Vương Hậu Hoa và bè phái của chúng mà nói thì lại đáng sợ như nụ cười của một ác ma.



Lẽ nào trong tay cô ta thật sự đã nắm được chứng cứ gì đó? "Nếu đổng sự Vương Hôn thật sự phải đưa bằng chứng ra thì e là ông cũng khó mà tránh khỏi liên luỵ đâu."



Đường Quả cười hì hì nhìn Vương Hậu Hoa nói. Nhưng nói thật, thời gian này Đường Thị đấu trí với Phó đổng sự Vương cũng học hỏi thêm được không ít điều. Tôi còn phải cảm ơn ông mới phải, kẻo sau này không còn cơ hội nữa… Không thèm để ý đến sự kinh ngạc của mọi người và vẻ mặt đầy nghi hoặc của Vương Hậu Hoa, Đường Quả quay ra bên ngoài hét…



"Đưa bọn họ vào đi."