Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 506 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Đường Bố Y bị bệnh đã lâu, luôn luôn ở trong bệnh viện ở Yến Kinh. Khu nhà lộng lẫy mua ở Thiển Thuỷ Loan của ông tuy hàng ngày vẫn luôn có người quét dọn, nhưng cũng khó tránh khỏi việc những người giúp việc đó bị những kẻ có dã tâm mua chuộc, khống chế. Lần này sức khoẻ hồi phục, trở về ông không sống ở căn nhà lộng lẫy ở Thiển Thuỷ Loan ấy nữa, hay ít nhất trước khi trở về đó ở thì phải thay hết đám người làm ở đó trước đã.



Mặc dù bây giờ là thời đại hoà bình, nhưng các gián điệp trong doanh nghiệp đâu đâu cũng có. Đặc biệt là như ông, người cầm quyền cả một tập đoàn lớn càng phải cần nêu cao đề phòng đối với hiện tượng này. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi có có thể mấy đi hàng trăm triệu tệ thậm trí là hàng tỉ tệ. Mà nghiêm trọng hơn có thể đẩy cả tập đoàn Đường Thị vào chỗ chết.



Sauk hi Đường Quả trở về thì vẫn sống ở chung cư Xanh. Đường Bố Y có lẽ cũng sẽ đến đó ở vài hôm. Chung cư Xanh chỉ có một bà lão làm công việc quét dọn, là một người tâm phúc trung thành do Trầm Mặc Nùng tìm về. Hơn nữa lần này trở về, có lẽ sẽ để bà lão trở về Tô Hàng. Dù sao nơi đó cũng là quê hương của bà. Chung cư Xanh lại sẽ trở lại như trạng thái tự nhiên như trước đây, không cần người giúp việc nữa, cũng không cần phải lo lắng chuyện người giúp việc sẽ bị người ta mua chuộc nữa.



Trong căn phòng khách lộng lẫy, Đường Bố Y, Đường Quả, Diệp Thu, cùng những nữ vệ sĩ hộ tống ông hai cha con về nhà đang ngồi trên ghế Sopha uống trà. Lá trà là trà Diệp Không Nhàn, bộ pha trà cũng là hãng Diệp Không Nhàn, còn người pha trà lại là Diệp Thu.



Ông già vì muốn có thể thoả sức tiêu khiển, cho hắn dọc đường dễ tán gái nên lúc đi đều không mang theo cái gì hết. Lần này khi Thiết Ngưu đến Yến Kinh, vác theo hai túi quần áo lớn của hắn đến. Diệp Thu biết dù hắn ở đâu cũng có không ít em theo, nên đâu cần phải khách sáo với hắn? Liền bảo thẳng Thiết Ngưu mang mấy cái túi ấy đến thẳng phòng hắn trong chung cư Xanh, sau đó thì mang hoa trà của hắn ra tiếp đãi mọi người.



Đường Bố Y nhấp một hớp trà, tặc tặc lưỡi tấm tắc nói: " Uống trà bao nhiêu năm nay, vậy mà chưa bao giờ được thưởng thức một loại trà vừa thơm vừa ngọt như vậy. Vẫn là Diệp Thu biết thưởng thức nhất. Đang tiếc là tên quỷ này rong chơi quen rồi, muốn mời hắn đến Yến Kinh ở vài ngày cũng khó."



" Chủ tịch là người sành ăn, bất kể là thưởng thức món ngon, hay trả tửu đều không giống người thường. Loại trà này do mấy chục loại hoa tươi và cỏ hại được chọn lọc kỹ lưỡng với tỷ lệ thích hợp chế thành, không cần phải sao, mà đem phơi nắng và hun trong lò than, uống vào sẽ cảm thấy vô cùng tươi mát ngọt ngào, đảm bảo được hương vị ban đầu của trà, có tác dụng tăng cường sức khoẻ như một loại thuốc Đông y vậy."



Diệp Thu liếc nhìn Đường Quả một cái rồi nói: " Đối với con háo thì quả là một sản phẩm làm đẹp tự nhiên tốt nhất."



Vừa nói dứt câu, Đường Quả liền ngẩng đầu lên uống ừng ừng, dốc hết cả tách trà vào bụng, cũng không cần phải đợi Diệp Thu rót mà tự mình rót thêm một tách đầy nữa.



Con gái, cho dù mình đã xinh đẹp đến thế nào cũng đều không bao giờ cảm thấy hài lòng.



" Đúng thế. Vậy thì phải uống nhiều hơn một chút. Nhưng đáng tiếc là loại trà này rất quý hiếm, kể cả có tiền cũng khó mà mua được." Đường Bố Y cười ha ha nói. Ông vốn là một người rất lạc quan. Lần này gặp nạn không chết, giống như vừa đi dạo một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về, nên chuyện gì cũng nhìn nhận thoáng hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn.



"Tôi có một hộp nhỏ của ông già để lại, đem biếu ngài hết cũng được, chỉ e ngài lại nghiện mất." Diệp Thu cười nói.
Không có người trả lời.



"Không nói gì thì tôi ngủ đấy". Diệp Thu hô ra ngoài. Hắn đã sớm từ trong tiếng bước chân của đối phương mà biết người đứng ngoài cửa là ai.



"Diệp Thu chết tiệt, mau mở cửa cho bà đây". Quả nhiên, ngoài cửa truyền tới thanh âm hổn hển của Đường Quả.



Diệp Thu đi ra kéo cửa phòng, hỏi: "Có chuyện gì à?"



Sau khi hỏi xong những lời này, Diệp Thu liền ngây ra.



Đường Quả hiển nhiên là vừa mới tắm rửa xong, mái tóc dài xõa trên vai, trên người mặc một bộ đồ ngủ lụa màu đen Diệp Thu cho tới giờ chưa từng thấy, dây lưng màu đen cột trên cổ, khiến da thịt lộ ra càng thêm trắng nõn trơn mềm. Cổ áo ngủ trễ xuống, khiến Diệp Thu từng xoa bóp kích thích bộ ngực bên trong kia rung động không ngừng.



Cả bộ đồ ngủ nửa kín nửa hở, hoa văn màu bạc phía trên càng tôn thêm tơ mềm. Hành lang mờ nhạt dưới sự chiếu rọi của ánh đén, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cùng cơ thể có lồi có lõm như thiên sứ thánh khiết của Đường Quả, lại tản mát ra mùi vị gợi cảm hấp dẫn lòng người.



Cái này mà là áo ngủ à, rõ ràng là đồng phục tình thú. Diệp Thu đã từng trong lúc vô tình nhìn thấy trang web mua sắm của một người tên là Cửu Ái Thành, loại đồng phục này có một cái tên rất dễ nghe là "Lửa dục", hơn một ngàn đồng một bộ, có thể được chuyển phát miễn phí hàng tới tận cửa.



Lúc ấy Diệp Thu cũng rất bị hấp dẫn, vốn định đặt hàng một bộ, nhưng cảm thấy thật sự không biết đưa cho ai mới hợp, liền bỏ qua ý nghĩ đó.



Không ngờ Đường Quả lại ăn ý với mình như vậy, lại lén chạy đi mua để mặc lên người một chuyến.



"Em là tới dụ dỗ anh". Đôi mắt to quyến rũ của Đường Quả nhìn chằm chằm Diệp Thu, khẽ mở môi anh đào nói.