Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 532 :

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Thật ra, mọi người đã sớm chán ghét khuôn mẫu một số tiệc rượu phương Tây. Đột nhiên tổ chức một yến hội cổ điển mang phong cách xưa như vậy, ngược lại khiến người ta có cảm giác tâm thích mắt vui.



Hết khúc nhạc, dưới đài tiếng vỗ tay như sấm.



Lão kia cũng không có ý đứng lên cúi người chào hoặc nói lời cảm ơn, mà lại hồn nhiên gảy một khúc khác không biết tên.



Lúc này, từ lầu hai đi xuống một cô gái. Cô gái mặc sườn xám màu đỏ tím, màu sắc sườn xám tịnh lệ, hoa văn phía trên từng cụm từng cụm mẫu đơn quý phái lớn tụm quanh một chỗ. Phối hợp như vậy không những không khiến người khác cảm thấy tục khí, ngược lại còn có loại cảm giác hoa lệ tôn quý.



Giày cao gót màu đen trên chân cô gái giẫm trên bậc thang gỗ, mỗi một bước đều vang thùng thùng. Tầm mắt của người trong đại sảnh cũng theo bước đi của nàng mà di chuyển, không biết cô gái này đi ra ngoài làm gì.



Cô gái đi hết bậc thang cuối cùng, sau khi người dừng lại, đầu tiên là cúi người hành lễ với mọi người, sau đó ý cười đầy mặt mà ngẩng đầu lên, nói với mọi người: "Hoan nghênh các vị đi vào Tảo Tuyết Cư, bây giờ, để tôi nói cho mọi người chủ đề yến hội tối nay, là tiệc rượu do thiếu gia Tư Không tỉ mỉ tạo ra vì mọi người".



Thấy mọi người vẻ mặt mờ mịt, cô gái thản nhiên cười, nói tiếp: "Văn hóa Trung Quốc có nguồn gốc sâu xa. Mà văn hóa rượu, càng trải qua trăm ngàn năm mà không suy. Rượu tây mấy năm, mấy chục năm liền xưng là giai thuần, mà tên rượu Trung Quốc lại đã nổi lên mấy trăm năm mà không được như thế. Trình tự nổi lên càng rườm rà vô cùng".



Thấy hứng thú mọi người đã được gợi lên, cô gái nói tiếp: "Thiếu gia Tư Không Đồ vì cảm ơn chư vị tới đây, cố ý dâng một chai rượu giá trị trăm vạn mình trân quý khoản đãi khách quý".



Mọi người kinh hô, dùng rượu giá trị mấy trăm vạn một mình để chiêu đãi khách, Tư Không Đồ thật đúng là cam lòng bỏ tiền vốn.



Nhưng mà, rốt cuộc là rượu gì mà giá trị trăm vạn?



Ở đây ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tư Không Đồ, gã đứng ở trong đám người cười mà không nói, chỉ gật đầu mỉm cười với những người chạm mắt gã. Những thục nữ kia tức thì bị khí độ ném một trăm vạn của gã thuyết phục, không ít người mượn danh nghĩ cảm ơn đi tới gần gã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Cô gái dẫn chương trình xinh đẹp kia làm thủ thế, lập tức có hai cô gái xinh đẹp mặc cổ trang dùng khay gỗ cùng mang một bình rượu đi ra.



Cái bình hiện màu nâu sậm, bề ngoài bình thường, từ ngoài nhìn vào, so với những rượu tây gió hơn mấy chục vạn đôla, thật sự là kém quá xa.



Nhưng nếu Tư Không Đồ đã lấy ra, chắc hẳn sẽ không kém lắm.




Diệp Thu thấy Lâm Bảo Nhi hai má hồng nhuận, đôi mắt cũng trong suốt như nước, biết với tửu lượng của Lâm Bảo Nhi, nàng đã uống quá nhiều. Đợi tới khi khí nóng của loại rượu có độ cao này bốc lên chân chính, sợ là nàng sẽ lập tức say ngã ở đây luôn.



"Bảo Nhi, em không thể uống". Diệp Thu nói.



"Sao không thể uống chứ? Em cảm thấy... em Diệp Thu, đầu em thấy rất choáng nha. Ha ha..." Còn đang nói chuyện, Lâm Bảo Nhi đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, lời nói cũng không lưu loát, chỉ biết cười ha ha với Diệp Thu.



Tư Không Đồ áy náy nói: "Xem ra vị tiểu thư này quả thật tửu lượng không cao".



"Không sao. Nàng chính là ham chơi". Diệp Thu lắc đầu nói, một tay vịn Lâm Bảo Nhi, để thân thể đầy đặn của nàng dựa vào người mình.



Tư Không Đồ gật đầu, sau đó đi qua phân phó người hầu rót rượu vào các ly thủy tinh nhỏ, để khách dùng. Đối với những người khác, gã cũng không có lý do gì tự mình động thủ đi rót rượu.



Tây Môn Hướng Đông cũng từ trên khau trong tay cô gái mặc cổ trang trước mặt này lấy một ly Nữ Nhi Hồng, cười nói: "Khó trách người Hong Kong có thể tham gia yến hội của Tư Không Đồ đều lấy làm vẻ vang, gã quả thật là đối thủ đáng tôn trọng".



Diệp Thu gật đầu, nói: "Giao tiếp với người như vậy, nhất định sẽ không thoải mái".



Với thân phận bàng quan đánh giá đấu tranh giữa Tây Môn Hướng Đông và Tư Không Đồ, nhưng trong lòng lại nhớ tới đối thủ Yến Thanh Phong của mình ở Yến Kinh và Yến Kỷ Đạo ở nước Mỹ xa xôi. Hai anh em này sao có lẽ quá non nớt phải không?



Bưng chén rượu lên đang muốn tinh tế nhấm rượu cực phẩm trong chén, đột nhiên ánh mắt rùng mình, quát lớn: "Rượu này không thể uống. Trong rượu có rắn".



Trong rượu có rắn?



Người nghe được câu này không biết là nên khóc hay nên cười. Trong rượu sao có thể có rắn? Có độc còn đúng hơn chút.



Nhưng nếu trong rượu có độc, người này sao liếc mắt là có thể nhìn ra chứ?