Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 538 : Giết hay lăng trì? (2)

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Thấy ánh mắt của Hồng Cường dịch chuyển về phía mình, Nhân Phượng chỉ về phía Sở Sở lúc này đang xách cặp định rời đi, nói: "Tôi chỉ là có ý tốt muốn mời anh ta uống rượu, ai ngờ người phụ nữ đó lớn tiếng chửi tôi, lời nói cực kì thâm độc, người đàn ông này còn ở đằng sau chửi thêm vào, tôi không nhịn được mới tát hắn một cái".



"Cô ngậm máu phun người". Trần Kiến Châu nộ khí đùng đùng, hét lên: "Tôi chửi cô lúc nào?".



"Này, nói như vậy mà được à, dám làm không dám thừa nhận, anh có còn là đàn ông không?". Nhân Phượng cười một cách chế giễu. Thấy Sở Sở xách cặp định lượn, Nhân Phượng liền chỉ vào cô hét lên: "Không làm chuyện trái với lương tâm, cô ta tại sao lại phải tháo chạy? Cô ở lại nói rõ mọi việc rồi đi đâu thì đi".



Sở Sở thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô, trong lòng liền cảm thấy luống cuống, quay đầu lại chửi một câu: "Tôi còn có việc phải làm, thèm vào chấp với cô, đồ điên".



Nhân Phượng tức giận, chỉ vào mặt Sở Sở, chửi: "Mày nói ai là đồ điên? Mày chửi lại lần nữa xem?".



"Tôi nói thế đấy, làm sao nào?". Sở Sở bật lại một câu, quay người bước về phía cửa sau.



"Quay lại đây cho tao". Nhân Phượng lao đến chặn lại: "Chửi người khác xong còn muốn chạy? Hôm nay không xin lỗi tao, mày đừng hòng bước ra khỏi bar".



Nói rồi Nhân Phượng bước một bước dài chặn ngay trước mặt Sở Sở.



Hồng Cường cười khổ, nói: "Ba vị, có gì từ từ nói, hay là mời mấy vị đến phòng làm việc của tôi ngồi một lúc, chúng ta nói cho rõ ràng, ở đây còn đang kinh doanh, ba vị không nên làm ảnh hưởng đến nhã hứng của các vị khách khác, được không?".



Trần Kiến Châu lôi từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Hồng Cường, nói: "Tôi là chủ nhiệm của bộ phận nghiên cứu phát triển của tập đoàn GE, hi vọng các anh có thể tìm ra được thân phận thực sự của người phụ nữ này, ngày mai luật sư của tôi sẽ tìm cô ta để nói chuyện, tôi vẫn còn có việc phải làm, thất lễ trước vậy".



Với tư cách là một đặc vụ ưu tú, Trần Kiến Châu biết hắn đang phải đối diện với nguy cơ bị bại lộ, lúc này nhanh chóng rời khỏi đây mới là thượng sách, còn về con mụ điên này, sau này sẽ có cơ hội đối phó với ả.



"Tôi quan tâm quái gì anh là cái gì của GE, hôm nay không xin lỗi tôi thì đừng hòng rời khỏi đây". Nhân Phượng nói một cách lì lợm.


"Sao? Không muốn? Quán bar này còn muốn mở cửa nữa không?". Hoàng thiếu gia trợn mắt lên, nói như rít qua kẽ răng, sự tôn nghiêm của hắn hết lần này đến lần khác bị tổn hại, hắn rất tức giận.



"Vâng, vâng, tôi đi báo cảnh sát ngay". Hồng Cường vội vàng gật gật đầu, trong lòng thì hối hận, mẹ nó, không có việc gì mình đứng đây làm cái quái gì chứ?



Thấy Hồng Cường bắt đầu gọi điện thoại cho cảnh sát thật, Nhân Phượng tức đến thở phì phò, chửi: "Một lũ khốn nạn, có còn là đàn ông không đây? Ỷ người đông để bắt nạt bà mày à? Được, hôm nay bà đây cũng muốn xem người của ai nhiều hơn".



Nhân Phượng cũng móc điện thoại từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.



Phía bên ngoài bar Tô Hà, bên trong một chiếc xe màu đen, có mấy người đàn ông đang yên tĩnh chờ đợi để xem một vở kịch hay.



Chuông điện thoại vang lên, Nhân Long bấm nút kết thúc cuộc gọi, vừa cười vừa nói với người ngồi đối diện – Trương Thắng: "Xem ra không câu được con cá lớn hơn rồi, đến lượt anh ra tay rồi đấy".



Trương Thắng cười haha, nói: "Người của tôi đã xắp xếp ổn thỏa rồi, lúc nào cũng có thể xông vào".



Phí Tường nhìn qua cửa xe về phía quán bar đối diện, nói: "Vậy thì bắt đầu thôi, Diệp thiếu gia không có ở đây, chúng ta cũng phải làm cho thật đẹp, không thể để phụ thân đại nhân của anh ta nói chúng ta làm việc không đâu vào đâu".



Trương Thắng hiểu ý, gọi một cuộc điện thoại, nói: "Động thủ".



Mệnh lệnh vừa được hạ xuống, đột nhiên có vô số những người đàn ông từ trong các xe trong bãi đỗ xe, từ những góc khuất bên đường, từ các nơi bên cạnh quán bar chui ra, nhanh chóng tràn vào trong bar Tô Hà.



Đợi đến lúc Phí Tường cảm thấy có cảm giác nguy cơ, cảm thấy tình hình không đúng lắm thì tất cả đã muộn. Bên trong bar đã đông nghịt người, nhung nhúc nhung nhúc. Đám người bình thường không liên quan đều bị đuổi ra ngoài, sau đó đám đàn ông hung hãn mới vào này liền vây chặt lấy bọn Hoàng thiếu gia, trong ba lớp, ngoài ba lớp, ruồi bay không lọt.



Một người đàn ông to lớn bước đến trước mặt Nhân Phượng, cung kính hỏi: "Đại tỉ, kẻ nào bắt nạt chị vậy? Để các huynh đệ giải quyết hắn, giết hay lăng trì, chúng tôi đều nghe lời chị?".