Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 556 :

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


"Xảy ra chuyện gì vậy?". Giọng nói uy nghiêm của Lâm Vũ Hồng vang lên.



"Bảo Nhi bị người ta bắt nạt". Lâm Thương Lan bình đạm nói.



Đầu bên kia im lặng không nói gì, sau đó cúp máy luôn.



Lâm Thương Lan hiểu ý của phụ thân, nhét điện thoại vào túi quần, nói với Uông Kiếm Hàn: "Gọi điện thoại báo cảnh sát, cho người đến lục soát Long Cung".



"Được". Uông Kiếm Hàn trả lời, hắn liếc nhìn Chiêm Tiên Phong lúc này đang không ngừng dùng mắt ra hiệu với hắn, trong lòng khẽ than một hơi.



Vốn dĩ không có chuyện gì của ông, ông lao đầu vào làm cái quái gì? Bây giờ động phải nhân vật ông không thể động vào, biết thế nào là hối hận chưa?



Uông Kiếm Hàn và Lâm Thương Lan chơi với nhau từ bé, hắn biết những chuyện mà anh ta đã quyết định thì sẽ rất khó có thể thay đổi, hơn nữa họ sẽ không thể hiểu được vị trí của Lâm Bảo Nhi trong lòng những người đàn ông của Lâm Gia.



Không chỉ là em gái, Lâm Bảo Nhi còn tồn tại như một món bảo bối được cả Lâm Gia bảo vệ.



Bởi vì có Lâm Bảo Nhi, đàn ông của Lâm Gia mới cảm thấy những gì họ hi sinh là xứng đáng. Nếu như đến người thân của mình cũng bị người khác làm nhục, những gì họ bỏ ra còn có ý nghĩa gì?.



Tuy nói như vậy có chút méo mó, nhưng đàn ông của Lâm Gia đều là nghĩ như vậy.



Uông Kiếm Hàn biết, những gì hắn làm ngày hôm nay có khả năng sẽ đắc tội với những tên công tử ở phía nam này. Nhưng như vậy thì có làm sao? Một bên là hai huynh đệ sinh tử mà hắn vừa mới kết giao, còn một bên là một đám người chả có gì là quan trọng cả. Sự lựa chọn như này sẽ không làm hắn cảm thấy quá khó xử.



Thế giới này là một thế giới coi trọng thực lực, thực lực mà mình thể hiện ra hôm nay sẽ làm cho chúng phải kinh ngạc, kể cả chúng có không thích mình đi chăng nữa, sau này gặp mình chúng chắc chắn sẽ phải nịnh nọt tâng bốc.



Cứ lấy quan trường mà nói, có mấy người cấp dưới thích cấp trên của mình? Nhưng khi gặp mặt, thì cần phải có thái độ như nào, chả phải chính là cung cung kính kính, nịnh hót lấy lòng?



"Được, ngay bây giờ em sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát". Uông Kiếm Hàn nói, hắn bước về phía trước vài bước, đến trước mặt Lâm Thương Lan, nói nhỏ: "Có cần để lão đầu tử nhà em điều một ít người đến đây không? Trong ngành công an chúng em cũng không có nhân vật nào tiếng nói có trọng lượng lắm. Họ cũng không đáng để trông cậy lắm".



Lâm Thương Lan lắc lắc đầu, nói: "Không cần đâu, danh không chính, ngôn không thuận, quân nhân là dùng để giết kẻ địch bảo vệ đất nước, không phải là dùng để làm mấy chuyện thế này. Cứ gọi điện thoại báo cảnh sát đi, tôi cũng muốn xem kẻ nào dám trợn mắt mà nói bừa".



"Haha, được". Uông Kiếm Hàn vừa cười haha vừa gọi điện cho cảnh sát, nói là hắn muốn tố cáo Long Cung kinh doanh trái pháp luật, tổ chức thiếu nữ vị thành niên và đã thành niên cung cấp dịch vụ mại dâm.



Uông Kiếm Hàn biết, nếu như hắn cứ báo như vậy, chỉ sợ phía cảnh sát cũng chẳng thèm quan tâm.
Diệp Thu khẽ than thở trong lòng, lại một thằng cha đen đủi nữa đến đây.



Quả nhiên, Lâm Thương Lan trau mày lại, đẩy Lí Can ra, bước từng bước lớn về phía của chính của Long Cung, Lí Can và một cảnh vệ khác lập tức bước theo, trên mặt họ là sát khí bừng bừng.



Bất kì một sư đoàn chủ lực nào, đều có hai thứ là cảm giác vinh dự và cảm giác quy thuộc. Linh Cơ Động tộc lập lên những kì công, là sư đoàn chủ lực của Trung Quốc, mỗi một thành viên đều cảm thấy kiêu ngạo tự hào vì họ là thành viên của Linh Cơ Động tộc. Vậy mà hiện nay, không ngờ có người nói họ là "cái thá".



Điều này là một sự sỉ nhục đối với Lâm Thương Lan, cũng như là sỉ nhục toàn thể thành viên của Linh Cơ Động tộc.



Diệp Thu biết, nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay là Lâm Thương Lan, đó là điều mà bối cảnh thân thế mang lại cho anh ta, giống như là việc con trai của Thành Long (Jackie Chan) có là một bãi cứt, thì cũng vẫn có được sự quan tâm chú ý của giới truyền thông vậy.



Đương nhiên, cái khí chất bá vương mà Lâm Thương Lan toát ra quả thực là làm người khác phải nể sợ. Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong, Mộ Dung của phía nam là Án Thanh Phong, bởi vì gia tộc hắn nhiều lần xuất chiêu nhưng thất bại, cộng thêm sự trỗi dậy của Diệp Thu, hiện giờ hắn chỉ có thể cụp cái đầu nhọn của hắn lại. Trong khi đó thì thanh kiếm sắc Lâm Thương Lan vẫn là không ngừng được mài giũa, càng ngày càng sắc bén, chói mắt.



Diệp Thu đang định đi cùng xem xem rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì, là kẻ nào không mọc mắt chạy đến đây sờ vào vảy lân của Lâm Thương Lan, nhưng cánh tay bị người khác kéo lại.



Diệp Thu cúi đầu xuống nhìn, là bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi đang bấu chặt lây chỗ cổ tay hắn, còn mắt của cô ấy thì nhìn chằm chằm vào tiểu LOLI Bạch Quan Dư.



Bạch Quan Dư hiển nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của Lâm Bảo Nhi, sợ hãi núp vào trong lòng của Tạ Trọng Xung, bộ dạng đáng thương, chỉ là không ngừng thò đầu ra nhìn về phía bên này.



"Bảo Nhi, em đang nhìn gì vậy?". Diệp Thu hỏi.



"Diệp Thu, anh nói xem nó có phải là bơm ngực không?". Lâm Bảo Nhi chỉ về phía Bạch Quan Dư, hỏi.



Diệp Thu quay đầu nhìn bộ ngực của đối phương, nói: "Chắc không phải đâu".



Câu trả lời này đương nhiên là làm cho Lâm Bảo Nhi không vui, cô cong môi lên một cách tức giận, dùng lực cào vào cánh tay của Diệp Thu, nói: "Sao anh biết nó không bơm ngực? Anh cũng chưa dùng tay sờ mà, nó mới bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể có bộ ngực to như vậy được?".



Diệp Thu toát hết hồ môi trán, rõ ràng con bé này đang hoài nghi ngực của người ta là giả.



"Nhưng, ngực của em có thể to được như thế này, ngực của người khác sao lại không thể to được như vậy?". Diệp Thu dở khóc dở cười, nói.



"Em là em, nó là nó, trên thế giới này chỉ có một Lâm Bảo Nhi mà thôi". Lâm Bảo Nhi nói một cách kiêu ngạo.