Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 583 :

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


"Mặc dù có vào Tràng Quyền, nhưng cần phải cực kỳ thận trọng. Người Thiên giới đều là quái vật, một lời không hợp, thì đều có thể ra tay. Anh và Tiểu Bạch, phải tuyệt đối cận thận. Nếu tôi ở đó, còn có thể che chở cho các người. Nếu tôi không có ở đó, hai người các ngươi càng phải kiềm chế, không nên xảy ra xung đột với người khác" Long Nữ dặn dò.



"Cô không ở Tràng Quyền? vậy muốn đi đâu ? " Diệp Thu sốt ruột hỏi.



"Bộ tộc Hắc Dạ Xoa thật sự quá mức kiêu ngạo, tôi đã thông báo cho tộc nhân của tôi tới đây hỗ trợ. Lần này, tôi sẽ không thả bọn họ trở về Ấn Độ nữa" . Trên khuôn mặt Long Nữ thanh tâm quả dụ (ngăn ham muốn, tâm trong sáng) lộ ra một tia sát khí. Hiển nhiên, trong lòng nàng cũng vô cùng tức giận với việc đột nhiên tập kích và dùng nhiều địch ít của Latinxi.



Long Nữ, chính là dùng giết nhập đạo mà.



"Tôi hiểu. Tôi chỉ là chuyện cần điều tra, sẽ không xảy ra xung đột với người khác. Nếu bọn họ không xuất hiện, tôi với Tiểu Bạch xem như là người đi xem trò vui".



Lần này thấy nhiệm vụ của Long Nữ hoàn thành thuận lợi. ở sự hộ tống của Tiểu Bạch, Diệp Thu trở lại số 3 vịnh nước sâu.



Đường Quả và Lâm Bảo Nhi hôm nay đều không đi ra ngoài, đang chơi cờ nhảy với Tây Môn Thiền Ngữ trong phòng. Thấy Diệp Thu trở về, Lâm Bảo Nhi đã sớm cảm thấy nhàm chán liền phá loạn ván cờ trên mặt bàn, vui sướng chạy về phía Diệp Thu, ôm vai Diệp Thu nói: "Diệp Thu, anh đã trở về. Em rất nhớ anh đó".



"Em nhớ tới anh gì chứ? " Diệp Thu muốn giữ một khoảng cách với Lâm Bảo Nhi, không ngờ nàng càng ôm chặt hơn. Ép chặt cánh tay của mình trên bộ ngực căng tròn của nàng. Diệp Thu cũng không tiên cử động. Nếu không, như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy mình cố ý chiếm tiện nghi người ta.



"Muốn anh dẫn em ra ngoài chơi đây. Hì Hì, em cũng không có ai chuyện trò, đang buồn chết đây. Tới Hồng Kong, còn chưa có cơ hội đi ra ngoài dạo đó. Diệp Thu, chúng ta đi Disney ha? "



Đường Quả ở phía sau mắng: "Bảo Nhi chết tiệt, mỗi lần lúc sắp thua, đều cố ý phá ván cờ. Sau này không bao giờ chơi cờ với em nữa".



Nghe được Lâm Bảo Nhi kể ủy khuất với Diệp Thu, Đường Quả cũng tràn đầy đồng cảm, nói: "Đúng vậy, em còn định tới Hồng Kong mua đồ. Tới đây mấy ngày rồi, thứ gì cũng chưa mua".



Diệp Thu gật đầu cười, hỏi: "Đông Nhi đâu? "



"Nàng đi ra ngoài rồi. Nàng bảo hôm nay phải thu âm, bảo người lái xe đưa nàng về công ty". Lâm Bảo Nhi cưới lời nói.



"Là sao" Ánh mắt Diệp Thu nheo lại.



Nghĩ thầm, bên kia thật là diễn tốt, có lẽ muốn bắt đầu rồi thì phải?



Cora, cảm ơn mày, cho tao một lý do đuổi tận giết tuyệt.



……………………. .



"Ừm, Đông Nhi, hát bài này rất đúng, Lúc hát lần hai, giọng phải dịu dàng thong thả hơn, ca từ mơ hồ một chút, không cần hát quá rõ. Giống như là sự nỉ non lúc vừa tỉnh mộng…ừ từng nghe bài hát của Châu Kiệt Luân chưa? Cứ theo cách biểu diễn của hắn để diễn ta là OK" Lâm Tịch gỡ tai nghe xuống, vừa dùng bút máy sữa chữa trên bản nhạc, vừa nói với Nhiễm Đông Dạ.



"Vâng, thầy Lâm. Cảm ơn thầy, lần sau em sẽ chú ý". Nhiễm Đông Dạ khiêm tốn mà tiếp nhận đề nghị của Lâm Tịch. Cũng lấy thiết bị thu âm xuống, đi tới cạnh góc chỗ thu âm rót hail y nước, một ly đặt ở trước bàn làm việc của Lâm Tịch, mình uống một ly khác. Hát lâu như vậy, cổ họng cũng thấy hơi khô.



"Đã quen lâu như vậy, còn khách khí thế làm gì? Được rồi, ca từ viết cho cô và Diệp Thu đã sắp hoàn thành. Đợi tới lần sau tôi cho cô xem bản thảo. Diệp Thu đâu? Lần này không đi cùng cô tới Hồng Kong sao? " Lâm Tịch nhìn Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.



Thế giới này chính là kỳ diệu như thế, ai cũng không có cách gì tin nổi, một nam nhân thích nam nhân, nhưng lại thành thạo diễn dịch tình cảm của con gái.



" Thật sao? Thất tốt quá. Rất mong đợi tác phẩm của thầy Lâm đó. Diệp Thu à, hắn đã ở Hồng Kong rồi, chỉ là mấy ngày nay có thể hơi bận. Đợi tới khi hắn có thời gian, bảo hắn mời thầy Lâm ăn cơm". Nhiễm Đông Dạ cười khanh khách. Chuyện Lâm Tịch tự mình viết lời cho mình và Diệp Thu để kỷ niệm tình yêu của mình, khiếm tâm tình Nhiễm Đông Dạ cực kỳ phấn khởi vui vẻ như một đứa bé.



" Ừ. Công việc là số một. Được rồi, hôm nay tới đây đi. Tôi còn có một bữa tiệc, có muốn đi cùng không? Giới thiệu mấy người bạn cho cô biết". Lâm Tịch vừa cười vừa nói.



Nhiễm Đông Dạ suy nghĩ một chút, nói: "Thôi thầy Lâm ạ, em cũng có chút chuyện phải làm".



Sau khi tạm biệt Lâm Tịch ở bãi đỗ xe, Nhiễm Đông Dạ liền đi tới ven đường, một chiếc xe màu đen rất nhanh liền dừng trước mặt nàng.



Ngồi ở vị trí lái không ngờ là một lão già đầu bạc trắng, mặc trang phục màu xám, hai tay gầy gò giống như trảo ưng giữ tay lái. Cũng may khí chất xe này cực kỳ cao quý, nếu không tổ hợp như vậy thật sự là có chút chẳng ra gì cả.
Để cho một tên còn sống chạy thoát, cũng là một bước trong kế hoạch của bọn hắn. Kế tiếp, nhất định là Cora sau khi nhận được tin sẽ trốn sang Macao, báo thù cho Nhiễm Đông Dạ, cũng là cơ hội mình và gia tộc Tây Môn tràn vào Macao.



Cora, là một quân cờ rất quan trọng. Cho dù gã có được sự tán thành của gia tộc Welto không, nhưng bởi vì tiểu công chúa Zileah của gia tộc Welto tham dự chuyện này, gia tộc Welto liền không khỏi liên quan.



Bọn họ cũng là đối tượng chủ yếu Diệp Thu trả thù.



"Bình yên vô sự. nhưng có thể sẽ chịu một chút kinh sợ". Tây Môn Hướng Đông vừa cười vừa nói. Gã tin tưởng thực lực người mình phái dùng.



"Vậy thì tốt. Chuyện tiếp theo, đành trông vào anh". Diệp Thu vừa cười vừa nói. "Tôi ở Hồng Kong còn có chút chuyện phải xử lý, tôi đã phải người lẻn vào Macao trước. Sau khi người của anh qua, có thể tụ họp với bọn họ".



Vì thị trường cá độ ở Macao, Diệp Thu tạm thời sai Phí Tường đi MaCao. Đồng thời còn có ba trăm tinh anh do hai phe Nhân Trung Long Phượng cùng Phí Tường và Trương Thắng liên hợp điều động đi. Những người này bắt đầu từ kế hoạch Diệp Thu lập ra hai ngày trước, liền không phân biệt ngày đêm mà từng nhóm tiềm nhập MaCao.



"Tây Môn Đình sẽ dẫn hai trăm tinh anh nhà Tây Môn tôi đi Ma cao xử lý chuyện này". Tây Môn Hướng Đông vừa cười vừa nói, có cảm giác vui sướng bày mưu nghĩ kế, quyết thắng nghìn dặm.



Cúp điện thoại, Diệp Thu nhìn ba cô gái bên cạnh, buồn rầu nói: "Bảo các nàng mặc bình thường một chút, các nàng không nghe. Bây giờ thì tốt rồi, cũng không biết tới đây ngắm cảnh hay là tới đây cho người khác thưởng thức".



Lâm Bảo Nhi mặc trang phụ công chúa màu trắng, giống như một thiên thần tuyết xấu hổ nói: "Người ta cũng không muốn mà. Nhưng, người ta vốn đã xinh đẹp rồi".



Đường Quả và Tây Môn Thiền Ngữ vốn chính là người đẹp hiếm thấy, bởi vì cùng Diệp Thu ra cửa, lại cố ý chạy vào phòng thay trang phục một phen. Đều là thanh xuân tươi mát, vóc người lại cao ráo gợi cảm. Trong thời gian xếp hàng mua phiếu này, chỗ bọn họ đứng thành sự chú ý của mọi người.



Khiến Diệp Thu buồn bực chính là, còn có người cầm máy ảnh hướng về phía bọn họ chụp lia lịa. Mà khiến Diệp Thu tức giận chính là, lúc bọn họ chụp ảnh còn cố ý nghiêng máy, cố ý bỏ sót Diệp Thu đứng cạnh ba người đẹp.



Mua bốn tờ vé vào cửa, DIệp Thu kéo ba cô gái đi vội vào trong chỗ vui chơi. Lúc này mới thoát khỏi ánh mắt trên ghẹo của những người kia.



Sự rời đi của ba người đẹp, khiến đám người tiếp tục xếp hàng đều cùng thở dài, trong lòng không ngừng nguyền rủa tên nhãi độc chiếm ba đóa hoa tươi thì một cảnh càng thêm tinh lệ xuất hiện.



Một cô gái ngoại quốc mắt biếc, gương mặt tinh xỏa như thiên sứ chậm rãi đi lướt qua mặt bọn họ.



Phía dưới cô gái mặc là một cái quần mỏng màu đen, trên đùi khêu gợi bị tất đen hơn mờ có hoa văn xếp bất quy tắc che lấp như ẩn như hiện. Giầy cao gót nhỏ màu bạc có khảm trang sức mang trên chân khiến cho nam nhân ở hiện trường ngứa ngáy toàn thân.



Gót giầy kia, sợ là chừng mười phân. Bọn họ rất muốn quỳ xuống, hôn nhẹ đôi chân nhỏ nhắn cảu cô gái xinh đẹp này.



Trên người là một bộ áo bó sát người màu đen, chỗ khóa kéo lộ ra một bầu ngực trắng noãn căng tròn. Khe giữa thâm thúy, liếc một cái không thấy đầu càng sâu xuống, giống như bị cao thủ võ lâm chém mạnh một đao vậy.



Bên ngoài khoác một cái áo gió màu tím rộng thùng thình, càng khiến cô gái tăng thêm một phần cảm giác thần bí.



Cô gái không xếp hàng mua phiếu, mà từ trong túi móc ra vé vào cửa đã sớm chuẩn bị, theo sau lưng Diệp Thu, đi tới chỗ cửa kiểm vé.



Sauk hi vào công viên Disney Land, nàng cũng không đi theo sau lưng đoàn người Diệp Thu, mà đi về phía trước. Với sự nhạy cảm của Diệp Thu, hắn nhất định sẽ phát hiện có người theo dõi.



"Diệp Thu, chúng ta tí nữa gặp lại". Cô gái dùng tiếng Pháp rất dễ nghe nói.



Cô gái nhìn bóng lưng Diệp Thu thản nhiên cười khẽ, giống như một đóa Mạn Lan nở rộ. Ưu nhã cao quý đến tận xương, giống như công chúa tới từ hoàng thất Châu Âu, khiến lòng người cảm giác sung bái. Người xung quanh may mắn thấy nàng mỉm cười, đều có loại cảm giác mắt hoa trong nháy mắt.



Xoay người, đi tới phía đông chỗ vui chơi.



Phía đông, là mục hang mỏ hoang của chỗ vui chơi. Bên trong có tàu lượn, là hạng mục cần phải chơi của du khách khi vào chỗ vui chơi này.



Theo dõi tốt nhất, chính là chờ con mồi chui đầu vô lưới.