Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 586 :

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


Bên này xảy ra sự cố khiến cho người khác chú ý, vây lại xem ngày càng nhiều, chỉ trỏ về phía Diệp Thu đang ngồi xổm giúp cô bé chửa bệnh.



Thấy Diệp Thu cứ lấy tay rà qua rà lại trên thân cô bé, cũng không gọi bác sĩ, đều có chút tò mò.



Mộ cô gái ngoại quốc nhìn Diệp Thu, dùng tiếng Anh nói với chồng đứng bên cạnh nàng: "Hắn đang làm gì vậy? Sao không nhanh tìm bác sĩ? Hắn nghĩ như vậy có thể chữa bệnh sao? "



Lâm Bảo Nhi nghe xong, rất không hài lòng: "Ông xã tôi chính là bác sĩ. Vì sao không thể cứu người chứ? Hắn còn có thể khiến ngực người ta lớn lên đó. Cô có muốn hắn giúp không? "



Cô gái ngoại quốc thấy cô gái đáng yêu nói người đàn ông kia là chồng của mình, cũng thấy mình không nên nghi ngờ người khác, xấu hổ cười cười với Lâm Bảo Nhi, nói tiếng xin lỗi. Nàng cũng không nghe ra ác ý ác độc trong lời Lâm Bảo Nhi nói để Diệp Thu làm ngực nàng lớn lên. Thậm chí còn nghĩ có phải nếu người đàn ông kia cứu được đứa bé, có phải là nên tìm ông xã nàng để giúp ngực lớn thêm không. Dù sao, so với con gái phương Tây, vòng ngực của con gái Châu Á cũng không chiếm ưu thế. Mà cô bé trước mặt này thoạt nhìn cũng mới mười mấy tuổi, mà bộ ngực đã đồ sộ như vậy. Nhất định là công lao của ông xã nàng.



Khu du lịch cũng có thiết bị cứu hộ khẩn cấp đầy đủ, nhưng mà nhân viên công tác lại tương đối cẩn thận.



Bọn họ không dám di động người bệnh dễ dàng, đợi nhân viên y tá bệnh viện lái xe tới. Mãi cho tới lúc này, mới thấy có một chiếc xe nhỏ có dấu chữ thập đỏ lái về phía bên này.



Diệp Thu sau khi xoa bóp cho cô bé, nói với mẹ cô bé: "Không cần lo lắng. Con gái của chị đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, cùng đi với bọn họ, kiểm tra trong bệnh viện một phen cũng tốt. Sau này, cố gắng đừng để bé chơi trò chơi có tính kích thích nữa. Vô cùng nguy hiểm".



"Cảm ơn. Cảm ơn". Người phụ nữ lau nước mắt, luôn miệng nói cảm ơn: "Khi đó tôi cũng do dự mà không để nó chơi, nhưng nó vẫn cứ ồn ào, đồng đành đồng ý. Tưởng rằng chơi một lần thì không có việc gì. Ai biết sẽ thành như vậy…con bé vì sao vẫn chưa tỉnh chứ? ".



Diệp Thu nhận thân thể cô bé từ trong lòng mẹ của nàng sau đó vươn bàn tay ra, ấn mạnh một cái ở phía sau lưng nàng, cô bé liền tỉnh lại yếu ớt.



"Mẹ, con muốn uống nước". Cô bé tỉnh lại nhìn mẹ một cái, cảm thấy miệng có chút khát, lên tiếng nói.



"A. Con gái. Con đã tỉnh. Con gái". Người phụ nữ ôm thân thể cô bé, rơi lệ đầy mặt.



Thấy cô bé thật sự đã tỉnh, đám người đều ồ lên nhìn Diệp Thu đầy vẻ sung bái. Hơn nữa còn vỗ tay. Nhân viên công tác của bệnh viện cũng đi tới cảm ơn Diệp Thu, Diệp Thu nói mấy câu khách khí với bọn họ.




"Chỉ một chuyện. Một chuyện cuối cùng. Lần này thật là không có". Diệp Thu xấu hổ nói.



Đông Dạ véo mặt Diệp Thu không buông, lên tiếng hỏi.



"Biết Yến Kỷ Đao không? " Diệp Thu hỏi.



"Biết. Hắn là vị hôn phu của Song Hoài. Em sao lại không biết chứ? " Nhiễm Đông Dạ ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Thu, trong lòng có dự cảm xấu hiện lên.



"Mấy ngày trước, hắn đã chết, bị anh giết". Diệp Thu nhỏ giọng nói.



Trong lòng Nhiễm Đông Dạ chấn động, vẻ mặt hơi ngây ra trong nháy mắt.



Trong lòng Diệp Thu hơi trầm xuống, có chút hối hận mình đã thẳng thắn quá.



Triệu Song Hoài là bạn tốt nhất của nàng. Hơn nữa bây giờ torng bụng còn có thai. Mình giết chết chồng của một cô gái và cha của một đứa nhỏ. Hai người kia lại là người Đông Nghi rất quan tâm, không phải khiến nàng khổ sở sao?



"Hắn không phải là muốn giết anh chứ? " Nhiễm Đông Dạ nhìn Diệp Thu, đôi mắt như sao. Thấy ánh mắt thuần khiết như vậy của nàng, Diệp Thu đột nhiên nhớ tới người chị Nhiễm Tinh Thần của nàng.



Không thể không thừa nhận, hai chị em nàng đều có đôi mắt khiến người ta hâm mộ.



Diệp Thu gật đầu. Nếu lúc ấy không phải vì đối phó huấn luyện viên, có lẽ, mình cũng sẽ xem xét trước hết để Yến Kỷ Đạo còn sống.



"Em biết nếu như vậy, Song Hoài nhất định rất khó vượt qua, bé cưng cũng sẽ vô cùng đáng thương…nhưng, cho dù loại chuyện này không xảy ra, em vẫn hy vọng, là anh tới đây nói thẳng với em, chứ không phải em phải khóc vì thân thể anh tổn thương". Nhiễm Đông Dạ ôm chặt Diệp Thu, nói: "Vậy có phải quá ích kỷ không? "