Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 594 :

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


"Lam Khả Tâm, em lên giải thích xuất xứ lích sử của đồng tiền cổ. Nhanh" Trần Hoài Ân đứng trên bục giảng, đột nhiên lên tiếng đưa ra câu hỏi,



"A, thưa thầy, thầy nói gì ạ? " Vẻ mặt Lam Khả Tâm hoang mang đứng dậy, ngỡ ngàng hỏi lại.



Trần Hoài Ân kỳ lạ nhìn Lam Khả Tâm một cái. Cô bé này là học xinh chăm chỉ nhất trong lớp, lần nào lên lớp cũng ngồi ngay ngắn, ghi bài chăm chú cẩn thận, lúc nào đưa ra câu hỏi hỏi cô, cũng đều trả lời trôi chảy.



Có thể nói, sau khi Diệp Thu rời trường, Lam Khả Tâm là học sinh ông xem trọng nhất, thậm chí có suy nghĩ sẽ chú trọng bồi dưỡng cô. Hôm nay cô lại có tình trạng tư tưởng không tập trung, đây là lần đầu tiên thấy cô như vậy.



Trần Hoài Ân lấy tay ra hiệu, nói với Lam Khả Tâm: "Không sao, e ngồi xuống đi".



Lam Khả Tâm hôm nay lên lớp thất thần, đây là chuyện rất ít khi xảy ra.



Hôm này là sinh nhật thứ hai mốt của cô, vốn cũng không có gì đặc biệt. Trước đây đều đón sinh nhật tùy ý, thậm chí nếu không phải người nhà gọi điện tới nhắc, cô cũng quên luôn chuyện hôm đó là sinh nhật mình.



Nhưng, sinh nhật lần này lại khác.



Đầu tiên là mấy bạn cùng phòng ngủ nghe nói hôm nay là sinh nhật mình, đều ồn ào muốn mình mời mọi người, cũng không biết sao Minh Hạo lại có được tin này, cũng tới tham dự, nói là tối nay mời mọi người ra ngoài ăn cơm, hơn nữa còn là vì chúc mừng sinh nhật mình.



Minh Hạo cũng là học sinh của đại học Thủy Mộc, nhưng đã tốt nghiệp hai năm rồi, là ông chủ của công ty trường học Thanh Minh Khoa Sang. Mặc dù xuất thân danh giá nhưng có thể trong thơi gian ngắn hai năm trở thành triệu phú, học sinh thế này cũng không nhiều. Thanh Minh Khoa Sang mặc dù là doanh nghiệp cổ phần, nhưng hắn là người đầu tư và người tổng phụ trách chính. Với lượng cổ phần 70% trong công ty, còn có tin đồn hậu thuẫn của Minh Hạo không bình thương, ít nhất chuyện hiệu phó trường học là cậu hắn thì ai cũng biết.



Nhân vật như vậy, tất nhiên là "chàng hoàng tử" trong mắt những nữ sinh này rồi.



Hơn nữa Hạo Minh tướng mạo anh tuấn, bề ngoài phong lưu, là mỹ nam tiêu chuẩn, thường xuyên lái BMW sáu hệ của mình tơi trường học, vô cùng thu hút. Minh Hạo và ca sĩ vườn trường Vương Chính được sinh viên đại học Thủy Mộc phong làm "tuyệt đại song kiêu". Vì Vương Chính đã ký hợp đồng với một công ty giải trí, nghe nói công ty đã bắt đầu chuẩn bị cho ra đời album âm nhạc đầu tiên của anh ta.



Thật ra, Minh Hạo và Vương Chính là bạn bè, đều là người nổi tiếng trong trường, tất nhiên có rất nhiều cơ hội gặp gỡ.



Lúc quán bar của Minh Hạo khai trương, mời Vương Chính tới hát, Vương Chính kéo một đám bạn tới ủng hộ, làm cho lễ khánh thành trở thành nơi biểu diễn nhỏ. Minh Hạo cảm động nhớ tới tình nghĩa của hắn. Hai người thường xuyên qua lại, quan hệ cũng càng ngày càng tốt.



Minh Hạo biết bản lĩnh của Vương Chính, trên tình trường gần như là vô địch. Nhưng nghe lời nói hắn đã vấp ngã trước một cô gái, liền rất hiếu kỳ với chuyện này. Vương Chính bị ắn hép tới bất đắc dĩ, cũng liền chỉ Lam Khả Tâm nói : "Chính là cô gái này không để ý tới mình".



Lần đầu tiên nhìn thấy Lam Khả Tâm, Minh Hạo đờ người ra, cô gái này, sao lại quen như vậy nhỉ?



Mặc dù Lam Khả Tâm xinh đẹp, nhưng không phải loại người khiến người ta kinh ngạc. Nhưng đôi mắt trong veo và vẻ mỏng manh yếu đuối của cô lại khiến lòng hắn bỗng nhiên tràn đầy ham muốn chinh phục và ý muốn bảo vệ. Vì một số nguyên nhân gia đình, lúc nhỏ Minh Hạo sống ở quê vài năm. Ở đó, anh đã thích một cô bé ngay thơ chất phác lương thiện.



Sau này, a về lại Yến Kinh, cũng mất liên lạc với cô bé, nhiều năm trôi qua như vậy, không những anh không quên, mà ngược lại càng nhớ rõ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đó. Ở nơi đô thị phồn hoa náo nhiệt này, anh cũng chưa từng gặp cô gái nào có đôi mắt trong veo xinh đẹp tới vậy. Ngược lại, những cô gái bôi son trát phấn ăn mặc để lộ cả ngực lại đầy ngoài phố.



Càng như vậy, anh càng nhớ vô bé ngây thơ ngày còn nhỏ. Sự xuất hiện của Lam Khả Tâm khiến anh cho rằng đó là ông trời giải mộng giúp anh.



Anh lúc đó đã nói với Vương Chính: "Mình thích cô ấy, mình phải có được cô gái này".




Mình cùng Bảo Nhi tới Hồng Kong, lại cùng về, không tới Lâm gia thăm hai lão nhân, đúng là không ổn.



Diệp Thu còn đang lo lắng hai người bọn họ chia ra các nơi khác nhau, như vậy, mình phải chia ra đưa đi, e là chậm trễ việc chính mất.



Chủ động kéo tay hai cô gái nói : "Nhanh đi thôi, trời sắp tối rồi".



Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nhìn nhau. Lâm Bảo Nhi chớp chớp mắt với Đường Quả, Đường Quả trừng mắt với cô, thầm nghĩ thật mừng khi Diệp Thu đột nhiên trở nên chủ động như vậy.



Mục đích duy nhất của Diệp Thu trở về lần này chính là đón sinh nhật cùng Lam Khả Tâm. Sớm ngày mai còn phải ngồi máy bay về Hồng Kong, chuyện bên Hồng kong vẫn chưa giải quyết, đaị hội thiên giới cũng chưa bắt đầu, hắn cũng không thể rời khỏi đó quá lâu.



Cũng không thông báo người bên Yến Kinh tới đón, ba người gọi Taxi đi về phía thành phố.



Lúc xe tới trường Trường An, Tài xế không dám đi lên trước, chỉ chỉ quân nhân vác súng ở ngã tư nói: "Đại ca, xin anh, tiểu đệ cũng chỉ là một lái xe thôi, tôi quả thực không dám vào, tay tôi run cả lên, dù sao con phố này cũng không dài, mọi người tự đi vào trong đi".



Diệp Thu cũng không làm khó hắn nói : "Anh đợi ở đây một lát, lát nữa tôi tới, anh đưa tôi tới nơi khác". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



"Không thành vấn đề, tôi chờ ở đây". Tài xế vui vẻ đồng ý. Hắn cũng cảm thấy người có thể vào nơi này, sẽ chẳng quỵt của mình mấy chục đồng tiền xe.



Diệp Thu đưa Đường Quả và Lâm Bảo Nhi tới cổng Lâm phủ, nói : "Hai em vào trong đi, anh còn có chút việc phải xử lý, tạm thời không vào được, Bảo Nhi, thay anh hỏi thăm sức khỏe ông bà nhé. Nói là ngày mai anh sẽ tới thăm họ".



Cho dù thế nào, mình cũng là con rể danh dự của Lâm gia, từ Hông Kong về, phải tới thăm hai vị tiền bối của Lâm gia. Chỉ là bây giờ thời gian đã rất muôn rồi. Diệp Thu sợ bị ông Lâm lôi kéo nói chuyện, mấy tiếng không thoát ra được, nhất quyết dày mặt không vào trong.



"Em không nói thay anh đâu, mai anh tới hỏi thăm đi" Lâm Bảo Nhi cười hi hỉ nói, sau đó kéo tay Đường Quả vào cổng Lâm gia.



Diệp Thu lại quay ra, ngồi trên xe taxi đợi ở ngã tư nói : "Anh tài, đưa tôi tới đại học Thủy Mộc".



Lấy điện thoại trong túi ra ấn nút mở máy, hiện thị tin tức có một cuộc gọi lỡ, là Lam Khải Tâm gọi lỡ, có thể cô cũng đang sốt ruột đợi.



Diệp Thu không gọi lại, là gọi tới số của Trương Thắng, nói: "Thứ tôi cần đã chuẩn bị xong chưa? "



Chuyền này vốn dĩ tìm Phí Tường là thích hợp nhất, ai bảo hắn gọi người ta là "Cầm thú trăng hoa" bàn luận niềm vui của con gái, mình mù tịt, càng huống hồn người cẩu thả như Trương Thắng,



Nhưng Phí Tường và người trong Long Phượng đều bị mình phái tới Ma Cao rồi, sắp sửa quyết đấu với gia tộc Duy Thác, tìm người khác không thích hợp, đành giao cho Trương Thắng xử lý.



"Ha ha, Diệp thiếu gia, anh yên tâm đi. Chuyện anh giao phó, em đâu dám chậm trễ. Diệp thiếu gia đang ở đâu vậy? " Trong loa truyền tới giọng nói thân thiết mà mang vẻ kính cẩn của Trương Thắng, đây là người đàn ông có thể biết rõ vị trí của mình.



"Ừm, đưa tới đại học Thủy Mộc đi, tôi đợi cậu ở cổng trường" Diệp Thu nói.