Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 596 :

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


Diệp Thu cũng từng là sinh viên của đại học Thủy Mộc, cũng từng đưa Khải Tâm tới tòa nhà ký túc nơi cô ở. Nên hắn không gọi điện thoại, ôm thẳng hộp quà lớn tới nhà ký túc tìm Lam Khả Tâm. Tới cổng khu ký túc, bị bác gái ở cổng chăn lại.



Có xin thế nào, bác gái cũng không cho lên, lại là quy định điều lệ, là ý thức trách nhiệm nói một thôi một hồi. Sau khi Diệp Thu lấy ra mấy tờ tiền nhét vào tay bác ta, bác gái lập tức mặt mày rạng rỡ, lấy tay vỗ vai Diệp Thu nói: "Ôi, chàng trai thât biết chuyện, món quà này là tặng cho bạn gái phải không? Lên trên đi, bác hiểu những người trẻ tuổi các cháu, lên trên cho cô ấy một niềm vui bất ngờ. Nhưng không thể qua đêm ở phòng bạn gái được, muốn làm gì thì tranh thủ thời gian đi".



Diệp Thu đúng là dở khóc dở cười, chẳng trách người ta nói có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Mấy trăm đồng đúng là có thể khiến thái độ của bác gái này với mình quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Lúc trước còn không cho vào, bây giờ lại lo lắng thời gian làm việc của người khác không đủ dùng.



Dưới ánh mắt khác lạ của các nữ sinh. Diệp Thu chạy tới phòng cảu Lam Khả Tâm. Mặc dù là lần đầu tới, nhưng Diệp Thu đã tìm được vị trí phòng Lam Khả Tâm từ sơ đồ phân bố phòng ngủ ở phòng quản lý dưới tầng.



Điều làm Diệp Thu đờ đẫn là, phòng Lam Khả Tâm lại cửa đóng then cài, không có ai cả.



Chưa tạo bất ngờ cho cô ấy, các cô ấy đã cho mình ngạc nhiên rồi.



"Bạn ơi, cho hỏi bạn biết Lam Khả Tâm đi đâu rồi không? " Diệp Thu chạy tới phòng kế bên phòng Lam Khả Tâm hỏi.



"Không biết"



"Bạn ơi, bạn biết người cùng phòng Lam Khả Tâm đi đâu không? " Diệp Thu lại chạy tới phòng bên trái hỏi.



"Không biết, A…háo sắc…đại háo sắc…Ra ngoài, ra ngoài mau" một cô gái sợ hãi kêu lên.



"Bạn ơi, mình có ý kiến, bạn…"



"Cút, mau cút ra ngoài…có ai không, có tên háo sắc".



Diệp Thu ôm hộp quà cao quá hơn người, chạy tán loạn, ai bảo hắn chạy tới đẩy cửa phòng ngủ người ta, đang có một bạn gái để trần mát xa ngực trước gương chứ?



Ôi, những bậc cha mẹ đáng thương, ai là cha mẹ đều có muốn con gái mình có bộ ngực lớn. Đáng tiếc, sự thật trái ngược, ai sinh ra chẳng có khiếm khuyết, chỉ có thể dựa vào cố gắng ngày sau để bù đắp lại thôi.



Nhớ tới Đường Quả cứ cố chấp về mặt này, Diệp Thu vô cùng thương xót những cô gái này, nếu không phải một nhóm nữ sinh nghe thấy lập tức hành động, giơ muôi, đĩa, chổi, giá áo xông tơi, câu nói đó hắn có thể nói ra trọn vẹn.



Diệp Thu muốn nói với bạn đó: "Cách bạn mát xa không đúng. Nên đẩy lên trên chứ không phải thuận về phía trước, như thế sẽ chỉ càng nhỏ hơn".



Một bước sai, từng bước sai, quay lại, chỉ có lệ nghìn thu.



Diệp Thu dám khẳng định, cô gái đó sau này nhất định sẽ hối hận vì hôm nay đã đuổi đi một cứu nhân cao minh mát xa ngực phụ nữ.



Cho tới khi bỏ lại không thấy bóng dáng đám con gái đi dép lê mặc đồ ngủ đâu, Diệp Thu mới tìm một vóc vắng vẻ dừng lại.
"Anh chơi vui vẻ đi, có chuyện em sẽ gọi anh" Minh Hạo tươi cười cúp máy.



Gọi xong hai cuộc điện thoại này, tâm trang Minh Hạo hoàn toàn thoải mái, trong lòng suy nghĩ, có nên giáo huấn bạn trai Lam Khả Tâm chút không, cho hắn tới đồn công an.



Đối với chuyện thế này, anh họ chính là người khá tài năng. Hắn cũng vô số lần khoe khoang kinh nghiệm thành công của hắn trước mặt mình.



Ở cửa Thủy Tinh Cung, Lam Khả Tâm vẻ mặt lo lắng chờ đời, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng, cho dù ai đi qua trước mặt cô, cũng không khỏi nhìn cô gái xinh đẹp thân hình cao mảnh khảnh đầy khí chất này.



Còn có người chạy tới gần, Lam Khả Tâm không có kinh nghiệm đối phó với những người này, cũng không để ý, không quan tâm. Cho dù họ nói gì, cô cũng không nói nửa lời, những người đàn ông đó hết cách, chỉ đành ngượng ngùng rời khỏi.



"Trong vòng mười phút chạy tới nhé". Diệp Thu nằm trên ghế sau nói. Nguồn truyện: Truyện FULL



" Ok, bảo đảm không lỡ việc chính của Diệp thiếu gia". Trương Thắng cười ha ha trả lời, trong lòng lại vô cùng phiền muộn, sớm biết vậy để tài xế lái, mình tranh việc này muốn thể hiện một chút, không ngờ lại bị Diệp thiếu gia không ngừng thúc dục.



Hắn cũng không ngẫm lại, lúc hắn tới, chính là mắng cho tài xế một trận té tát, từ Ấp Bắc chạy tới đường Học Sĩ không tới ba mươi phút.



Kỹ thuật lái xe của Trương Thắng không tệ, mới chín phút, chiếc xe đã quẹo vào bãi đỗ xe ở cửa Thủy Tinh Cung.



Ánh mắt Diệp Thu khác hẳn ngày thường, từ xa đã nhìn thấy Lam Khả Tâm đứng trên bậc thang, nói : "Cho tôi xuống đi".



Trương Thắng vội vàng cho dừng xe lại, chiếc xe sau ấn còi liên tục, hắn cũng không có ý định đi.



"Đang đợi anh sao? " Diệp Thu ôm hộp quà đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lam Khả Tâm, miệng cô ngạc nhiên thành hình chữ O, rõ ràng bị kinh hãi rồi.



Mắt cô chớp chớp nhìn thẳng phía trước bậc thang, sợ bỏ qua bóng hình Diệp Thu, không ngờ Diệp Thu lại đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện trước mặt mình.



"Cảm ơn anh" Lam Khả Tâm nhận quà Diệp Thu đưa tới, không cúi đầu nhìn quà là gì, mắt lại chăm chú nhìn khuôn mặt Diệp Thu.



Cảm giác lâu rồi không nhìn thấy Diệp Thu, trong lòng rất nhớ rất nhớ anh ấy. Cho nên, mỗi lần gặp mặt, mình luôn nhìn anh ấy tham lam như vậy, giống như kẻ điên.



Con gái sở dĩ điên dại là vì yêu rất sâu đậm.



"Sinh nhật vui vẻ" Diệp Thu dịu dàng nói.



"Diệp Thu, anh thật tốt" khóe miệng Lam Khả Tâm giãn ra, cười hạnh phúc.