Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 598 :

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


Diệp Thu cũng không để ý tới, ngồi xuống bên cạnh Lam Khả tâm, cười nói"Anh hát thế nào? "



"Rất hay. Em không biết anh hát lại hay đến vậy đó. "Lam Khả Tâm e thẹn nói. Khúc mắc trong lòng cô đột nhiên được giải tỏa, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và Diệp thu bỗng trở nên rất gần. Trước đây luôn cảm thấy không thể nhìn thấu trong lòng anh đang nghĩ gì, khoảng cách với anh xa biết bao, bây giờ đã không có ngăn cách đó nữa.



"Anh cũng chỉ hát được bài này thôi, những bài khác anh cũng đầu hàng". Diệp Thu cười nói.



"Em cũng thích nghe chị Đông Nhi hát, đáng tiếc em nghe chưa xong, lâu lắm rồi không gặp chị Đông Nhi, không biết bây giờ chị ấy khỏe không"Lam Khả Tâm cười nói, trong đầu đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đó vô tình mình chạm phải Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ, sau tai và cổ đều đỏ ửng lên, không dám nhìn vào mắt Diệp Thu nữa.



Cũng bắt đầu từ lúc đó, cô và Nhiễm Đông Dạ trở thành chị em tri kỷ. Nhiễm Đông Dạ kể cho mình biết bao chuyện của Diệp Thu và mình. Hai người gặp nhau, hai người xa cách, nỗi nhớ của cô, rồi họ lại tương phùng, và tình yêu của họ.



Cô bị cảm động bởi tình cảm của họ, cũng dần dần tiếp nhận cách yêu kỳ quái này.



"Cô ấy rất khỏe, vẫn đang ở Hồng Ko6ng, chắc cũng sắp về rồi. ". Diệp Thu thấy cô đột nhiên đỏ mặt, kỳ lạ hỏi: "Em sao thế? "



"Không sao, không sao". Lam Khả Tâm vội vàng xua tay, mặt cô càng thêm đỏ, như trái hồng chín.



Cô tưởng bị Diệp Thu nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, càng muốn che dấu, càng khiến người khác nghi ngờ. Đúng là đứa trẻ không hợp với nói dối.



Diệp Thu thông minh như vậy, lập tức nghĩ ra mấu chốt của vấn dề, cũng cảm thấy có chút thẹn thùng. lần đó đúng mình quá sơ suất, nếu không phải lúc đó, không để Lam Khả Tâm nhìn thấy*** của mình thì tốt.



Sau Diệp Thu, micro nhanh chóng bị Vương Chinh mang tới cho đám bạn hắn chiếm giữ. Bọn họ không muôn cho Diệp Thu cơ hội lên trên chơi trội nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Ba người Lý Trân, Tiết Linh và Lăng Phỉ đột nhiên chạy tới, mỗi người cầm một món quà nhỏ, cười nói: "Khả Tâm , sinh nhật vui vẻ nhé! "



"A, còn qùa nữa, mình không thấy mọi người đi mua đấy", Khả Tâm kinh ngạc nói, sau đó vui vẻ nhận lấy nói: "Cảm ơn chị cả, cảm ơn chi hai, cảm ơn chi ba".



Vì trong khoa khảo cổ chỉ có nữ sinh là Lam Khả Tâm, nên cô ở cùng phòng với sinh viên khoa khác. Bình thường tính tình cô cũng ôn hòa, con người cũng chịu khó, ở cùng những người bạn kia cũng không tệ.



Tất nhiên, đó là suy nghĩ của chính cô. Trước đây quả thực những người bạn cùng phòng này rất thích Lam Khả Tâm, nhưng thời gian qua đi, con người thay đổi, Minh Hạo không ít lần mời họ đi ăn cơm, dẫn họ đi quán bar chơi, còn tặng không ít quà lớn nhỏ, bọn họ cũng chỉ có thể bán đứng bạn cùng phòng ngốc nghếch đó.



"Tất nhiên là có quà rồi. Lúc bọn mình đón sinh nhật , không phải bạn cũng lén chuẩn bị quà sao? "Lý Trân cười, lấy tay chọc chọc Lam Khả Tâm nói: "Không mở ra xem là gì sao? "



Lam Khả Tâm cười gật đầu , cẩn thận mở quà ba bạn cùng phòng ra.
Diệp Thu thầm hạ quyết tâm, sau khi trách nhiệm lần này trên mình hoàn thành, sẽ dẫn cô gái mình yêu đến quê hương của cây phong nghỉ ngơi.



" Em thích nhất là nằm trên lá rụng đầy mặt đất đọc sách. Lúc nhỏ, em còn dùng lá phong làm thành một con búp bê rất đẹp. Con búp bê đó cao như em, cũng lớn như em, ở cùng em vài năm, là người bạn tốt nhất khi em còn nhỏ. Nhưng em làm mất nó rồi, vì chuyện này mà em khóc bao lâu. "Lam Khả Tâm đỏ mặt, ngượng ngùng nói.



"Sau này, anh sẽ tặng em một con búp bê làm từ lá phong"Diệp Thu nói



"Thật sao? "Cô gái ngạc nhiên mừng rỡ hỏi



"Thật"Diệp Thu nghiêm túc gật đầu.



Lúc Lam Khả Tâm gọi điện nói với Diệp Thu sắp tới sinh nhật cô, Diệp Thu đã suy nghĩ tặng quà gì cho Lam Khả Tâm, rồi nhớ ra cuộc nói chuyện giữa họ lúc trước.



"Đúng, tặng cho cô ấy một con búp bê làm từ lá phong". Trong lòng Diệp Thu đã ra quyết định , lập tức gọi điện thoại cho Trương Thắng để cậu ta lập tức chuẩn bị món quà đó.



Mặc dù bây giờ là mùa xuân, còn lâu mới tới mùa lá phong nhuộm đỏ, nhưng có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Trương Thắng để hoàn thành nhiệm vụ Diệp Thu giao phó, đã thu mua lá phong tươi ở khắp nơi. Sau khi mua được lá phong, lại mời thợ thủ công có tiếng nhất Yến Kinh dùng lá phong làm thành một con búp bê lá phong cao một mét sáu sáu. Đây chính là chiều cao tiêu chuẩn của Lam Khả Tâm, vì Lam Khả Tâm từng nói, trước đây đã đánh mất con búp bê cao như cô.



Nhìn thấy con Búp bê lá phong, chấn động của Lam Khả Tâm không nghĩ cũng biết, không chỉ là cảm giác quý giá mà còn có tình cảm của người mình yêu nhất trong đó.



"Anh vẫn nhớ? " Lam Khả Tâm chớp mắt hỏi Diệp Thu.



"Mỗi câu em nói anh đều nhớ" Diệp Thu gật đầu.



Nước mắt lại chảy nhòe hai mắt, sau đó không kiêng nể chảy theo má xuống, Lam Khả Tâm nhào vào lòng Diệp Thu, ôm chặt lấy hắn.



Đây là người đàn ông thuộc về mình.



Nghe nói lúc bạn vô tình, nhặt một mảnh lá phong, người cùng sống một đời với bạn sẽ xuất hiện trong vòng một tuần từ khi nhặt lá phong.



Lúc Lam Khả Tâm rời quê, nhặt môt chiếc lá phong kẹp trong nhật ký, lên trên tàu hỏa, cô gặp được Diệp Thu.



Không tin bạn cũng thử xem?