Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 605 :

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


Tiên tiên bướm lượn, bay về phía xa.



Má lúm đồng tiền cười như hoa. Dung mạo mặc cho kẻ nhìn.



Khuôn mặt Lam Khả Tâm đỏ lên, đôi mắt trong veo ngượng ngùng nhưng lại chấp nhận nhìn Diệp Thu, dáng vẻ thưởng thức.



Môi anh đào hồng khẻ thở, hơi thở hai người quyện vào một nhau, nhiệt độ trong phòng như đột nhiên tăng cao, cơ thể đều nóng ran, đầu lưỡi đều khô khan.



"Có hối hận không? " Diệp Thu nhìn vào mắt Lam Khả Tâm hỏi.



"Không, em sẽ nhớ mãi đêm nay" Ánh mắt Lam Khả Tâm say mê nói, có lẽ, cô đã say tới không biết thời gian ra sao, cơ thể luôn phiêu bồng trong đám mây, thoải mái tới mức khiến người ta muốn hét lớn lên.



Diệp Thu cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi xinh đẹp của Lam Khả Tâm, cố sức mút đôi môi mềm mại như có thể tan chảy bất cứ lúc nào của cô trong miệng mình.



Cô gái nhút nhát này, làm người ta đau lòng, giận một nỗi không thể giấu cơ thể mỏng manh yếu đuối của cô vào cơ thể mình, như thế không cần lo lắng cô bị người ta ăn hiếp.



Cơ thể Lam Khả Tâm đột nhiên cứng đờ thần kinh căng thẳng, run rẩy trong lòng Diệp Thu.



"Đừng lo, mở hàm răng ra" Diệp Thu thấp giọng nói.



Lam Khả Tâm hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ nữa, nghe thấy lời Diệp Thu, rất tự nhiên làm theo mệnh lệnh của hắn, vừa mở miệng ra, hàng dài nóng như lửa thắng tiến vào.



Mà lúc này, tay Diệp Thu cũng sờ trên***của Lam Khả Tâm, nơi thầm kín thiếu nữ, chưa từng mở ra với người ngoài.



Không biết làm thế nào mới được, lo lắng cơ thể rời khỏi anh sẽ mềm nhũn xuống, chỉ có thể ôm chặt phần eo cường tráng của Diệp Thu, giống như bạch tuộc dính trên người hắn.



Diệp Thu cười khổ không ngớt, cô ấy ôm mình chặt như vậy, kẹp luôn cả tay phải mình đang hoạt động trước ngưc cô lại.



Căn bản không có cách nào động đậy.



Cũng không định rút tay ra, cứ kệ nó kẹp ở trong. Mặc dù cách lớp quần áo, nhưng cũng có thể cảm giác được tính co giãn trên ngực cô, chỉ có điều dùng đầu lưỡi mút trong miệng Lam Khả Tâm càng khiến cô thở hổn hển không kiềm chế được.



"Đừng, Diệp Thu, Diệp Thu" Diệp Thu cúi xuống hôn trên cổ cô, hai mắt Lam Khả Tâm mơ màng líu ríu gọi.



Diệp Thu lùi sau một bước, người giật lại khoảng cách với Lam Khả Tâm, sau đó thò tay cởi từng cúc áo cô ra, hôn một đường xuống dưới.



Cho tới khi đầu lưỡi đảo quanh trên bụng ngọt ngào như ngọc của Lam Khả Tâm, Lam Khả Tâm không chịu nỗi nữa, cơ thể ngồi xổm xuống ôm chặt lấy ngực Diệp Thu, không cho đầu lưỡi hắn đi lung tung nữa, khóc nức nở nói: "Diệp Thu, mau muốn em đi…em…em thật sự không chịu nổi".



Diệp Thu biết Lam Khả Tâm là xử nữ, cũng không ngờ cơ thể cô lại nhạy cảm như vậy, chỉ ở mức độ hôn và vuốt ve thôi mà đã khiến cô không kiềm chế được, cơ thể không ngừng run rẩy. Cô gái này lại không giống như người có bảo khí trong truyền thuyết.



Không bế cô lên giường, Diệp Thu khẽ đẩy cô tới sàn nhà phủ đầy lá phong đỏ giống như một tấm thảm lông thiên nhiên cúi người đè xuống.



Tiên cơ thắng tuyết huỳnh đôi đại khuynh.



Cô gái và xuân sắc, cuối cùng là một đêm phong tình.



Khi cơn gió mát thổi tới cả căn phòng lá phong lay động như trăm hoa vào trong hương thơm, trong phòng rang lên tiếng rên đau đớn khiến người ta thương tiếc của Lam Khả Tâm đang cố gắng kiềm chế.



Biết đây là lần đầu của Lam Khả Tâm, Diệp Thu cũng không dùng quá sức, thậm chí khi lần đầu tiên, đều vì dùng ít lực mà không thể một lần xông vào màn thịt kia. Nhưng không ngờ lại khiến Lam Khả Tâm chịu nhiều đau đớn hơn.



Quả nhiên thể chất Lam Khả Tâm khác người thường. Cơ thể gầy yếu như vậy nhưng lại đầy đặn biết bao, đánh tới không gây đau, ngược lại có cảm giác ấm áp thoải mái như được sườn núi bao lấy.



Khi cảm giác xé rách của Lam Khả Tâm dần biến mất, có thể thích ứng với đau đớn như thế trong cơ thể, Diệp Thu mới từ từ hoạt động, vừa mới bắt đầu, Khả Tâm đã ấn chặt lấy mông Diệp Thu tiết cơ thể ra.



Rắn chắc *** lại vô cùng nhạy cảm. Lúc Diệp Thu đem tin hoa trong cơ thể bắn ra, Khả Tâm đã *** ba lần, vô lực nằm trên lá, ngay cả sức nói cũng không có.




"Hiểu thật sao? "



"Hiểu thật".



"Sao anh nghe ngữ khí thấy là lạ".



"Không có".



"Không có thật? "



"Em cúp máy đây". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



"Được rồi, anh tới Hồng Kong rồi sẽ liên lạc với em" Diệp Thu nói, nghĩ ngợi, lại bổ sung: "Đừng nói với Đường Quả và Bảo Nhi là anh đang tới sân bay nhé".



"Em hiểu" Trằm Mặc Nùng khẳng định đáp.



Nói vài câu với Trầm Mặc Nùng đã lâu rồi không gặp, tâm trạng Diệp Thu càng thêm thoải mái, nhớ tới mình ngọc lả lướt của Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu phát hiện sau một đêm năm lần, phần dưới mình lại vẫn có phản ứng.



Giờ này, Diệp Thu vô cùng cảm kích nếu ông không dạy dỗ hắn nghiêm khắc, thì đâu có mình năm lần một đêm như bây giờ chứ.



"Tình hình Tô Hàng thế nào rồi? " Diệp Thu cất điện thoại, ngồi phía sau hỏi.



"Tất cả đều ổn. Tống tiểu thư có năng lực rất lớn" Bối Khắc Tùng lái xe về phía sân bay nói.



Im lặng hồi lâu, đột nhiên Diệp Thu hỏi: "Cậu cảm thấy con người Hàn Ấu Lăng thế nào? "



Bối Khắc Tùng không trả lời ngay, mà trong lòng suy nghĩ cân nhắc.



Diệp thiếu gia hỏi mình câu này là có ý gì? Lẽ nào hoài nghi Hàn Ấu Lăng? Hay chỉ là thuận miệng hỏi thôi?



Nhưng, Bối Khắc Tùng lại nhạy cảm cảm thấy được, cơ hội của mình tới rồi: "Hàn Ấu Lăng rất thông minh" Bối Khắc Tùng chọn từ ngữ mà hắn cho là khá thích hợp.



Diệp Thu cười không đáp lại, Bối Khắc Tùng cũng không nhiều lời nữa.



Đưa tới sân bay, Diệp Thu và Bối Khắc Tùng liền cáo biệt, không để hắn đưa vào trong.



Cầm chứng minh thư đi lấy vé máy bay Trương Thắng đã đặt trước, cũng không cần xếp hàng vận chuyển hành lý, Diệp Thu đi về thẳng tới kiểm vé.



Lần này đi Hồng Kong ung dung hơn lần trước nhiều vì bên cạnh thiếu đi hai cái đuôi, có thể thoải mái tới Hồng Kong đại sat ngang dọc tứ phương rồi.



"Um, ánh mắt cô nàng Tây Môn Thiền Ngữ đó nhìn mình có gì không ổn, có nên cho cô ta cơ hội theo đuổi mình không nhỉ? " Diệp Thu khó xử nghĩ.



"Không được, không được, như vậy có lỗi với Nhị Nha, có lỗi với Trầm Mặc Nùng, có lỗi với Đường Quảm có lỗi với Bồ Bồ, có lỗi với Khả Tâm. Mình là người đàn ông trung thành trong tình yêu, không phải loại thấy gái xinh là nhào tới" Diệp Thu hung hăng tự nói với chính mình.



Diệp Thu đang ngồi ở phòng chờ, đột nghiên có một giọng nói quen thuộc truyền tới.



"Diệp Thu, tên cầm thú này , nói lời không giữ lời, không phải anh đồng ý tới gặp ông bà em sao? Sao không tới? Anh nói dẫn em về Hồng Kong, sao lại một mình đi trước" Lâm Bảo Nhi tức giận chỉ Diệp Thu mắng. "Em…các em…" Diệp Thu kinh ngạc nhìn ba cô gái trước mặt, không thốt nổi lên lời, hắn thế nào cũng không ngờ tới Đường Quả, Lâm Bảo Nhi và Trầm Mặc Nùng lại cùng có mặt trong phòng chờ tới Hồng Kong, Lúc này bốn thành viên của biệt thự màu xanh đều đông đủ.



Trầm Mặc Nùng nhún nhún vai nói: "Em không nói với các em ấy. Là tự các em ấy nghe được lúc em gọi điện cho anh, họ đang đứng cạnh em".



Quần bò màu xanh da trời, bốt da, khoác một chiếc áo gió nhiều màu, trên cổ đeo một chiếc khăn lụa phong cách kiểu mới nhất. Trầm Mặc Nùng ăn mặc như vậy thật đơn giản thời trang, lại vô cùng thoải mái, xứng đáng với tính chất trang nhã của cô, thân hình mê hoặc người, thu hút ánh mắt của những người khác giới trong phòng chờ.



Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng là mỹ nữ, nhưng hai người đứng bên cạnh Trầm Mặc Nùng, bị ánh sáng từ cô che lấp đi.